Sáng mùng 3 mình ngồi phơi nắng. Khác với mọi lần là mắt không dán dính vào màn hình điện thoại. Hôm đó tự nhiên “rảnh”. Facebook không gửi thông báo trả lời comments của bạn bè, email cũng không, chẳng ai nhắn tin gì và “nhiệm vụ” chúc mừng sinh nhật hai đứa bạn thân cũng đã xong.

Cả thế giới này đã “bỏ quên” mình rồi. 😂 Thôi kệ, đặt điện thoại sang một bên, mình ngồi một mình vậy. Tựa lưng vào ghế thật thoải mái, mình nhắm mắt lại. “Thở đi con” – câu thư pháp và giọng nói dễ thương của Thầy nghe sao thật gần.

Mình mỉm cười, tạm gác lại những bộn bề suy nghĩ, cảm nhận từng hơi thở vào ra. Mình cảm nhận mỗi hơi thở vào là cái bụng phồng lên, mỗi hơi thở ra bụng lại xẹp xuống. Chỉ tập trung quan sát vài hơi thở chầm chậm, nhẹ nhàng mà mình thấy thật dễ chịu.

Rất tự nhiên, mình cảm nhận cái ấm áp từ những tia nắng sớm đầu tiên trên khuôn mặt mình, trên cánh tay mình. Thỉnh thoảng từng làn gió mát rượi lại thổi vào mặt, vào cổ, vào tai, vào tóc mình.

“Hôm nay sao gió thơm thơm nhỉ?” Cái não lười vì đang quá phê của mình chưa tìm ra câu trả lời thì giọng cô hàng xóm vang vang: “Chị Năm ơi, mới sáng sớm mà xẻ trái gì thơm nức cả làng?” 😋

Quay lại với từng hơi thở chậm, nhẹ nhàng, vào ra, tự nhiên mình nghe bọn sẻ hôm nay ồn ào đến lại. Giọng tụi nó to, trong trẻo, ríu rít chuyện gì đó liên hồi. Con thì chíp chíp thật lâu. Con thì lâu lâu nhỏ to một chút. Mấy bé chim cu thì cứ cúc cuuuuuuuu đều đều từng chập. Giọng ấm áp và êm tai.

Rồi mình nghe tiếng gì đó sột soạt… “Tiếng gì lạ vậy ta?” Mở mắt ra nhìn. Đâu có thấy con gì. Ồ thì ra là gió thổi làm mấy lá đu đủ, bạc hà cọ vào nhau. Tiếng lá trên cây lạ lùng quá. Nhắm mắt lại, thở vào, thở ra, mình nghe tiếng lá khô rón rén “trượt băng” trên nền gạch cũ.

Gió đã thổi lá cây bao nhiêu bận trong ngày, bao nhiêu ngày trong năm và bây giờ, trong khoảnh khắc này, mình mới nghe được những âm thanh “lạ lẫm” như thế.

Càng cảm nhận cái ấm của nắng, cái mát của gió, tiếng chim kêu, tiếng lá cây rất khẽ, cơ thể mình càng thả lỏng ra. Từng ngón chân, ngón tay, vai, cổ, mắt, trán, hàm, mấy cái răng và khuôn mặt của mình từ từ buông bỏ những căng thẳng dù là rất nhỏ, chúng giãn ra và bất giác mình mỉm cười, lòng tràn ngập an lạc.

Hai mươi phút phơi nắng trôi qua trong chớp mắt và cơ thể mình như một cục pin được sạc đầy. Miệng cười toe toét.

Mình nhận ra an lạc chẳng ở đâu xa. An lạc ở ngay trong từng hơi thở và những khoảnh khắc rất đời thường.

Năm mới, mến chúc cô chú, anh chị, và bạn bè thật nhiều những khoảnh khắc an lạc mỗi ngày.

Thao Pham