Buồn hiếm khi đến thăm tôi nên mỗi lần bạn đến tôi đều ân cần lắng nghe. Thường mỗi khi được hỏi: ‘Buồn, nói mình nghe là mình vừa đánh mất điều gì?’ bạn đều cho tôi câu trả lời rất nhanh và cũng ra đi rất nhanh. Nhưng có một chiều, Buồn đến chơi, ngồi lặng yên không nói dù chỉ một lời.
Sáng hôm ấy tôi có hẹn cafe với một người bạn cũ. Bạn hiện nay cũng đang ‘đi phượt’. Bạn rủ: ‘Hay là tụi mình đi chung?’ Tôi thấy tim mình nhảy loi choi. Ôi cuối cùng rồi cũng đến ngày này, mình không còn phải đi một mình nữa. Bạn và tôi hào hứng lên kế hoạch đi chỗ này chỗ kia. Tôi thấy mình vui quá mức, cứ muốn phóng xe lên đường ngay lập tức.
Trưa về đến nhà, Buồn đã ngồi đợi sẵn ngoài cửa. Ngạc nhiên tôi hỏi: ‘Buồn có đến nhầm ngày không? Hôm nay mình vui lắm nha.’ Buồn lặng yên không nói.
Đêm hôm ấy tôi trằn trọc không ngủ được. Buồn vẫn ngồi bên cạnh. Chẳng biết đã lục tủ ăn gì mà phình to gấp ba. Tôi chập chờn mộng mị.
Sáng mở mắt dậy, nỗi nhớ đầu tiên ập đến tôi là Sự tự do. Tôi cứ ngỡ mình đã có được sự tự do không giới hạn so với hồi còn đi tour. Tôi đã nhầm. Tôi đã đánh mất sự tự do mà tiền có thể mang lại. Tại sao nỗi nhớ đó lại đến với tôi vào thời điểm này? Chẳng phải tôi đã đi phượt khá lâu và đã quen với cuộc sống bình dị rồi sao?
Thì ra trong sâu thẳm, tôi vẫn hy vọng về một ngày mình sẽ lại có tất cả những gì mình đã từng có: Đi du lịch bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào mình thích, ở resorts, mua sắm mà hiếm khi phải nhớ giá của các món hàng…
Buổi cafe hôm qua, lần đầu tiên tôi được nghe những câu chuyện về thế giới ‘phượt’, về cuộc sống của ‘dân phượt’ xung quanh tôi. Đó cũng là lúc tôi biết rằng mình đã đánh mất sự tự do mà mình đã từng có và quý trọng.
Lần đầu tiên tôi không còn thấy ghét phiên bản cũ của mình. Tôi nghĩ nếu có mang phiên bản này đặt vào thế giới cũ, có lẽ tôi đã không thể sống sót. Lần đầu tiên tôi giải thích được tại sao có lúc mình nhớ đến quay quắt những khoảnh khắc xưa cũ. Đó chẳng phải là do mình nhớ niềm đam mê cũ, mà là mình đã từng có những giây phút rất vui, rất tự do, rất đáng nhớ ở thế giới ấy. Lần đầu tiên tôi thấy trân trọng cả quá khứ lẫn hiện tại.
Người ta hay nói tiền không mua được Hạnh phúc. Lần đầu tiên tôi đã tính được số tiền mình đã bỏ ra để mua Hạnh phúc cho mình. Tôi đã cười lăn lộn khi tìm ra công thức ấy. Nó bằng tiền lương cũ trừ thu nhập hiện tại và đó là con số hoàn toàn không nhỏ. Điều này nhắc nhở tôi càng phải trân trọng hơn mỗi phút giây mình đang sống trong hiện tại.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận cái mong muốn khuyến khích mọi người đi theo con đường mình đã chọn tan biến. Lần đầu tiên tôi thấy yêu cả hai con đường. Đi tour hoặc đi phượt thật ra chỉ là hai chọn lựa. Không bên nào vượt trội hơn bên nào. Bên nào cũng có niềm vui và thử thách riêng. Chọn lựa là của mỗi người.
Và tôi đã chọn: tiếp tục rong ruổi chinh phục những cung đường trắc trở. Chẳng phải vì những cây cầu đã cháy rụi. Đơn giản vì tôi đã bắt đầu ‘nghiện’ việc tự thiết kế những chuyến đi cho riêng mình.
Buồn nhìn tôi mĩm cười. Bạn từ từ nhỏ lại rồi tan biến. Nhiệm vụ mang thông điệp đến cho tôi đã hoàn thành. Tôi cám ơn và chào tạm biệt Buồn – người bạn luôn mang đến cho tôi những insights tuyệt vời.
Nếu có đôi khi Buồn ghé thăm bạn, bạn có thể dùng những câu hỏi này để trò chuyện cùng bạn ấy:
- Bạn đã đánh mất điều gì thật sự quan trọng?
- Điều đã mất có vai trò gì trong cuộc sống hiện nay của bạn?
- Bạn đã sẵn sàng buông bỏ hay bạn sẽ làm gì để lấy lại điều đã mất?
Written by Pham Thi Thanh Thao
#hanhtrinhtuGHETdenYEUTHUONG