Coaching là một hành trình không dễ đi. Mình chỉ nhận ra được điều này khi đã …đốt sạch những chiếc cầu. Có muôn vàn thử thách thú vị. Một trong những thử thách vô cùng khó khăn với mình là làm sao cho cái Tôi nhỏ lại.

Cái Tôi to đùng của ngày xưa làm cho mình vô cùng khốn khổ. Nó muốn một khi đã làm gì là phải số một, không ai được giỏi hơn. Để giỏi nhất, nó bắt mình dòm ngó người này người kia đang làm gì, rồi ganh tị, ghen ghét họ. Nó lại muốn những gì mình nói ra phải luôn luôn đúng, làm cho mình hồi hộp, lo lắng mỗi khi đứng lớp. Vì cứ sợ có ai đó phản biện lại những gì mình sắp trình bày mà không bảo vệ được lập luận của mình.

Nếm đủ đau khổ vì bạn Tôi to, mình hạ quyết tâm làm bạn ấy nhỏ lại. Đến một ngày mình thấy không còn ghét những người mình đã từng ghét, không còn cái thôi thúc phải nhìn ngó ai, không quan trọng việc hơn thua, điềm tĩnh mỉm cười chấp nhận những suy nghĩ trái chiều trong các lớp học, mình thở phào: Tôi ơi, cuối cùng bạn cũng nhỏ lại.

Một sáng nọ mình thức giấc, thấy Lo đã ngồi kế bên, mặt nó căng thẳng: “Bạn biết tin gì chưa, mới hơn ba năm từ ngày bạn đi trên con đường này mà giờ quá chừng chừng người làm công việc giống bạn rồi đó.”

Cái Tôi bảo: “Thì có sao đâu, mình đâu còn muốn hơn thua ai nữa đâu mà lo. Lâu lắm rồi mình có còn đi xem trang của người khác làm gì nữa đâu. Rồi mình không còn ganh ghét ai nữa. Đừng có lo như thế.”

“Biết là vậy, mà sao mình vẫn cứ lo.”

Bỏ Lo ngồi đăm chiêu ở góc phòng, mình bước ra sân. Có ai đó đang đứng sẵn ở cửa đợi mình.

“Ủa Buồn, sao bạn ở đây? Mình hiếm bao giờ thấy bạn đến chơi cùng lúc với Lo lắm nghen. Nói mình nghe, mình đã đánh mất điều gì thật quan trọng?”

“Bạn không nhớ sao? Bạn đang nỗ lực ngày đêm không ngừng nghỉ, chỉ mong sao nhanh nhanh về đích, để bạn có thể làm được thật nhiều điều độc đáo, khác lạ. Giờ đông người thế này, sao bạn có thể biến ước mơ thành sự thật? Bạn đã đánh mất mơ ước của mình.”

Mình lặng người. Ồ thì ra bạn Tôi dù đã nhỏ, bạn ấy vẫn đang len lõi trong tâm trí của mình. Bạn ấy ngày ngày nói rằng mình đã an yên với cuộc sống bình dị, không mong cầu gì hơn, nhưng tận sâu thẳm bên trong vẫn là mong ước vượt lên tất cả để tỏa sáng, để trở thành độc nhất.

Mình thở phào nhẹ nhõm vì biết cần phải làm gì tiếp theo với Tôi.

Mình cảm ơn Lo và Buồn đã cho mình những thông tin chân thật. Hai đứa nó mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt, bỏ lại mình với khoảng sân đầy nắng.

Bạn có đang lắng nghe thông điệp của những người bạn Cảm xúc dễ thương?

Thao Pham
ICF Professional Certified Coach

#loveYOURemotions