Quan sát Cảm xúc một thời gian, mình nhận ra hiếm khi nào một cảm xúc đơn lẻ đến chơi một mình. Mỗi lần đến, cả bọn ào ào xông vô. Có đứa sẽ dồn dập chào hỏi, có đứa nem nép đi vào và cũng có đứa len lén luồn cửa sau, chui rúc đâu đó, lâu lâu chạy ra phá phách làm mình mệt mỏi.
Những đứa mình có thể nhìn thấy rõ ràng trước mắt thường chỉ nắm giữ phần bề nổi của tảng băng sự thật. Tìm cho ra (vài) đứa bạn nó đang cố tình bao che mới có thể nhìn thấy toàn bộ câu chuyện và lớn lên từ trải nghiệm của chính mình.
Ngày xưa mình rất bị dễ tổn thương bởi những chuyện vặt vảnh. Cứ như hồi mình học lớp đào tạo Coach của The Coach Partnership. Tụi mình tám người lập nhóm WhatsApp học chung. Lâu lâu ai đó không hiểu thì hỏi để đám còn lại cứu bồ. Hễ mỗi lần bạn nào đó quên cảm ơn mình vì đã giúp (có thể vì bạn ấy bị nhấn chìm trong vô vàn câu trả lời của mấy đứa kia), là mình lại thấy Ấm ức (Resentment) khó chịu dai dẳng. Có đôi khi lại thấy Ghét Ghét người đó. Thì ra đằng sau Ấm ức là Hoài nghi chính mình (Self-doubt), nghĩ rằng “chắc quan điểm của mình không có giá trị nên người ta không thèm quan tâm”.
Sau khi lôi Hoài nghi ra ánh sáng, lắng nghe bạn ấy mới phát hiện bạn đang ôm giữ niềm tin “Tất cả những thành công của mình là do may mắn”. Niềm tin này giúp mình không ngừng phấn đấu nhưng cũng chẳng bao giờ cho phép mình tự công nhận nỗ lực của bản thân. Thế là Hoài nghi được dịp cư trú trong nhà thường xuyên mà mình không hề hay biết. Mình chỉ thấy được Ấm ức, đôi khi biến thành Giận rồi Ghét ở trên bề nổi của vấn đề.
Từ lúc nhìn ra được Hoài nghi, có được giải pháp rèn luyện cho bản thân (trân trọng những nỗ lực của chính mình từ việc nhỏ nhất), không chỉ Hoài nghi không đến thăm mình nữa mà Ấm ức, Ghét cũng không đến khi gặp lại những trường hợp tương tự.
Bạn có quan sát được những vị khách Cảm xúc đến chơi với mình mỗi ngày? Mỗi lần tụi nó đến, bạn có giải mã được câu chuyện thú vị nào về chính mình không?
Thao Pham
ICF Professional Certified Coach
#loveYOURemotions