The story of my experiments with truth

Mohandas Karamchand Gandhi (1869-1948) là một trong những nhà lãnh đạo chính trị và tinh thần được kính trọng nhất trong thập niên 1900. Gandhi đã giúp giải phóng người dân Ấn Độ khỏi sự cai trị của Anh thông qua phản kháng bất bạo động (nonviolence resistance) và được người Ấn tôn vinh là người cha của dân tộc.

Ấn Độ được trao độc lập vào năm 1947 và bị chia cắt thành Ấn Độ và Pakistan. Bạo loạn xảy ra giữa người theo đạo Hindu và người theo đạo Hồi. Gandhi là người ủng hộ cho một Ấn Độ thống nhất, nơi người theo đạo Hindu và đạo Hồi chung sống hòa bình.

Vào ngày 13 tháng 1 năm 1948, ở tuổi 78, ông bắt đầu nhịn ăn với mục đích ngăn chặn nạn đổ máu. Sau 5 ngày, các nhà lãnh đạo đối lập cam kết ngừng giao tranh và Gandhi đã nhịn ăn. Mười hai ngày sau, một người cuồng tín theo đạo Hindu, Nathuram Godse, người phản đối chương trình khoan dung của ông đối với mọi tín ngưỡng và tôn giáo đã ám sát ông.

Người dân Ấn gọi Gandhi là ‘Mahatma’, nghĩa là Tâm hồn vĩ đại. Thầy Thích Nhất Hạnh, trong những bài viết của mình, gọi Gandhi là “Thánh Gandhi”. Daniel Goleman có lần giới thiệu sách về nghệ thuật lãnh đạo học được từ cuộc đời của Gandhi. Rồi cái tên Mahatma Gandhi dường như xuất hiện trong hầu hết các cuốn sách của bác sỹ David R. Hawkins. Tất cả những điều này làm mình thật sự tò mò.

Mình đã đọc cuốn tự truyện “The story of my experiments with truth” do chính Gandhi viết vài năm về trước mà chẳng có chút ấn tượng nào. Cục tò mò đã thôi thúc mình đọc lại và lần này mình thật sự ngạc nhiên. Quá chừng bài học hay! Mỗi khi đọc đến chỗ nào hay, dừng lại chiêm nghiệm mình lại tủm tỉm cười chính mình “Sao nói hồi đó đọc rồi mà?” =))

Nhớ lại, thì ra hồi xưa, ở những năm tháng đầu tiên trên hành trình coaching, cái khao khát được thành công, được tỏa sáng quá lớn. Nó xui khiến mình tìm đọc sách về cuộc đời của những nhân vật đã để lại những dấu ấn trong lịch sử, để xem họ ĐÃ LÀM GÌ để có được những thành công để đời. Mình đã đọc sách và tự hỏi Ghandi ĐÃ LÀM GÌ rồi thất vọng.

Ở lần đọc này, mình nhận ra Ghandi, trong suốt cuộc đời của ông, từ hồi còn là một cậu bé cho đến khi trở thành một người có tầm ảnh hưởng, chưa bao giờ CÓ CHỦ ĐÍCH LÀM GÌ để đạt được một điều gì đó, hoặc để trở thành một ai đó. Tu dưỡng chính mình, sống một cuộc đời giản dị, nhân ái, sống có trách nhiệm với cộng đồng là điều Gandhi đã chọn lựa cho cuộc đời của mình.

Tất cả những điều chúng ta nhìn thấy và gọi là thành công/ thành tựu lớn lao không phải là mục tiêu của Gandhi. Chúng là “sản phẩm phụ”, tự nhiên phải có trên hành trình sống của con người vĩ đại này và Gandhi đã chẳng bao giờ quan tâm.

“LIÊM CHÍNH (bảo vệ sự thật) và “BẤT BẠO ĐỘNG” là hai phẩm hạnh mình ấn tượng nhất trong cuốn tự truyện.

Gandhi đã từng sống và hành nghề luật sư 21 năm ở Nam Phi để bảo vệ quyền lợi của những người lao động Ấn bị phân biệt đối xử ở quốc gia này. Ông kể rằng một luật sư có thể hướng dẫn khách hàng nói như thế nào trước toà để có thể dễ dàng dành phần thắng. Nhưng ông không bao giờ làm như vậy.

Trái lại, Gandhi nói rất rõ với tất cả khách hàng là chỉ chấp nhận những hồ sơ trong sạch (có nghĩa là mọi yếu tố đều minh bạch, không có điều gì được giấu diếm với ông). Ông đã từng đề nghị quan toà xử thua khách hàng của mình khi phát hiện người này đã cố tình che giấu những chứng cứ bất lợi cho mình. Ông cũng không đồng ý trả hoa hồng cho môi giới/ giới thiệu khách hàng.

Gandhi ngỡ rằng mình sẽ có ít khách hàng nhưng rồi nhận ra chính việc chọn lựa sống trung thực/ liêm chính đã làm cho công việc của ông vô cùng dễ dàng. Ông nhanh chóng có được sự tín nhiệm của các quan toà, còn khách hàng thì chỉ những ai có hồ sơ minh bạch mới đến với ông. Những vụ việc mờ ám không có cơ hội làm ông phải nhức não.

Bất bạo động (non-violence). Mình đã lặng đi khi học được một bài học quý giá từ Gandhi: HATE THE SIN NOT THE SINNER. (Tạm dịch: ghét lỗi lầm chứ không ghét người làm nên lỗi). Lặng đi vì có lẽ cả đời của mình một khi đã ghét là ghét cả hai. Chính vì việc ghét luôn người làm ra lỗi đã làm cho mình suffer.

Có một lần người lao động Ấn ở Nam Phi đã phải khốn khổ vì nạn tham nhũng của hai viên chức ở một cơ quan hành pháp nọ. Gandhi đã bỏ ra gần một năm thu thập chứng cứ và đưa hai viên chức này ra toà. Vì nạn phân biệt chủng tộc/ màu da còn quá nặng nề ở thời đó nên hai viên chức này chỉ bị bãi nhiệm mà không chịu bất cứ hình phạt nào. Gandhi đương nhiên là không hài lòng hoàn toàn rồi.

Nhưng mà sau đó, một trong hai viên chức nộp đơn xin việc ở một cơ quan chính phủ khác, Gandhi là một trong những người có quyền bỏ phiếu chấp nhận hay từ chối thì ông đã bỏ phiếu chấp nhận. Ông ghét việc nhũng nhiễu dân chúng của người này nhưng không ghét bỏ chính con người này, vẫn cho người ấy cơ hội để làm lại từ đầu.

Nonviolene của Gandhi đã được tested/ kiểm chứng không chỉ ở thời bình mà còn ở những tình huống sinh tử. Trước khi tìm hiểu về cuộc đời của Gandhi, mình cứ ngỡ ông chỉ bị ám sát một lần rồi chết. Ông bị ám sát 3 lần bởi cùng một người. Người này đã ám sát hụt 2 lần, bị bắt và Gandhi đã đề nghị khoan hồng, trả lại tự do. Ở lần ám sát thứ 3, sau khi Gandhi mất, gia đình ông cũng viết đơn xin khoan hồng nhưng chính phủ không chấp nhận.

Mình đã lặng đi rất lâu khi biết được câu chuyện này. Có lẽ có được giá trị sống chỉ là điểm xuất phát, luôn chọn lựa để sống đúng giá trị trong bất cứ hoàn cảnh/ thử thách nào mới là minh chứng cho việc mình đang theo đuổi giá trị của mình.

Bạn đã đọc “The story of my experiments with truth” chưa? Điều gì trong cuốn sách này làm cho bạn phải suy ngẫm?

Link tìm hiểu thêm về Gandhi: https://www.mkgandhi.org/africaneedsgandhi/biography.php

Dhamma Malaya newsletter

Mỗi tháng một lần, Dhamma Malaya (nơi mình đến thiền tập Vipassana lần đầu tiên) lại gửi một newsletter. Newsletter của tháng 1 được gửi tối qua. Trưa này mình mở ra đọc và đã không thể tin vào những dòng chữ đang hiển hiện trước mắt.

Mình đã đọc đi đọc lại vài lần rồi còn dùng google dịch để đảm bảo mình không hiểu sai. Một đoạn rất ngắn trong bài “Keeping our own minds healthy” của thầy Goenka đã cho mình câu trả lời mà mình đã không ngừng tìm kiếm trong 6 năm qua.

Hồi làm ở UVN, có một lần một bạn Brand Manager đã nói với mình: “Chị Thảo, sao năng lượng của chị lúc 6 giờ chiều cứ y như lúc 9 giờ sáng?”. Mình không biết phải trả lời thế nào. Lúc đó thầm nghĩ chắc là do mình yêu công việc, yêu công ty.

Hồi đó mình có thể làm 12-15 tiếng một ngày mà vẫn thấy khoẻ. Có những thời điểm không tuyển được người, sếp bảo để tuyển trợ lý hợp đồng thời vụ, mình nói khỏi. Một mình cân hết. Công việc dù nhiều đến đâu, tối đến là lăn ra ngủ ngon lành một giấc đến sáng rồi lại lao ra cày tiếp.

Vậy mà khi chuyển sang công việc coaching được tầm 6 tháng là cơ thể mình bắt đầu đuối dần và rất nhiều lần trong 6 năm qua phải dừng lại để tịnh dưỡng; mặc dù thời gian làm việc chẳng là gì so với ngày xưa: mỗi ngày tối đa chỉ nhận hai phiên coach (sáng/ chiều), một tuần tối đa 2 workshops.

Đỉnh điểm là quý 3 năm ngoái, mình phải email xin lỗi khách hàng vài lần để dời một chuỗi hội thảo về cảm xúc vì không thể nào đến lớp nổi. Sau mỗi hội thảo, mình không tài nào chợp mắt được, cơ thể căng cứng. Mất ngủ, thiếu ngủ vài ngày rồi đến chóng mặt, đầu óc không còn minh mẫn, bộ phận tiêu hoá cũng đình công.

Lần đó mình đã tự cứu bản thân bằng cách đi retreat ở Kancana. Cái hôm bước xuống sân bay, mình chẳng còn một chút sinh khí. Ngồi trên taxi mà phải nhắm tịt mắt lại. Đến cái boutique hotel, cô chủ nhìn mình ái ngại: “Nếu có cần thuốc gì thì cứ hỏi chị nhé”.

Đi retreat về, mình như được sạc đầy năng lượng rồi bình năng lượng lại càng dần và cạn rất nhanh theo từng dự án.

Đã qua cái thời mình gặp khách hàng khó tính. Giờ thì khách hàng của mình toàn những người siêu dễ thương, sao mình vẫn còn đuối?

Mình đã tự hỏi: mình già thiệt rồi sao? Hay không hợp với nghề? Hay là đang làm gì sai chăng? Có lúc đã nghĩ đến chuyện bỏ hết về quê trồng cây hay take a gap year…

Đọc cái đoạn ngắn này mà mình thở phào nhẹ nhõm. Thông điệp đến thật đúng lúc.

At a very deep level of the mind lie seeds of different kinds of mental tendencies which can bring various kinds of suffering. Your client’s vibrations contact the seeds of fear for the future that lie latent in depths of your mind. The vibrations of these seeds in you are exactly the same as those generated by your client. Your vibrations get tuned up with your client’s vibrations, stimulating your own fear and insecurity, your own seeds of misery. You may not even know that this is happening because it may not immediately show an effect. Slowly, over time, you will continue to be in contact with patients who are experiencing fear and gradually you will find that your problem is becoming magnified.

Unless you remove these seeds of misery from your mind, your job as a clinician will be harmful to your own mental and physical health. A lame person cannot support another lame person. A blind person cannot show the path to another blind person. How can you help others and protect yourself as well? The practice of Vipassana meditation provides an answer to this question.

Hy vọng là chia sẻ này sẽ hữu ích cho những bạn/ anh chị đang làm công việc coaching và cũng đang tìm kiếm câu trả lời như mình.

P.S.: Link đến bài viết của thầy Goenka:.

https://calm4-files.s3.amazonaws.com/prod/public_pdfs/6132/Keeping_our_Own_Minds_Healthy.pdf

2023 Reflection

31/12 – ngày cuối cùng của năm 2023, BIẾT ƠN là cảm xúc đang ở với mình ở thời điểm hiện tại.

Biết ơn vì mới cuối năm ngoái thôi, cũng giờ này, mình đang lên kế hoạch cho việc nâng cấp bản thân, đã chuẩn bị một số tiền không nhỏ để đầu tư một số bằng cấp để tiếp tục dấn thân trên hành trình coaching. Và rồi thật bất ngờ, duyên số đã mang đến cho mình hai người Thầy đáng kính: S.N. Goenka và David R. Hawkins.

Trước khi biết đến thiền Vipassana được dạy theo phương pháp của Thầy Goenka, mình như một con thiêu thân, mỗi sáng thức dậy lại bắt đầu lên kế hoạch để theo đuổi những ánh hào quang hoặc tìm kiếm hạnh phúc, bình an từ thế giới bên ngoài.

Giờ thì mình đã được trải nghiệm: Hạnh phúc chân thật là ở bên trong. Mình chưa tìm được hạnh phúc vững chải mọi lúc, mọi nơi, trong từng khoảnh khắc. Nhưng mình đã học được cách tìm lại bình an và hạnh phúc sau mỗi thử thách của cuộc sống.

Sống trong thời đại mà mỗi ngày có quá nhiều thông tin, kiến thức, mình có cảm giác bản thân như một nhánh lục bình lênh đênh trên mặt nước. Thủy triều đi hướng nào thì mình sẽ trôi theo hướng đó. Nhờ có duyên tìm, đọc và hiểu được (một phần) sách của bác sỹ David R. Hawkins mà mình đã bớt trôi dạt ít nhiều. 🙂

Và thật trùng hợp, Vipassana của thầy Goenaka và phương pháp letting go của bác sỹ David Hawkins lại hỗ trợ lẫn nhau, tuy hai mà là một. Thực tập mỗi ngày trong một năm qua, mình đã biết được cần phải đi về đâu và có niềm tin vững chắc trên hành trình phía trước.

Năm 2023 đang dần khép lại. Chúc cô chú, anh chị và bạn bè gần xa một năm mới nhiều sức khoẻ, an lành và hạnh phúc!

Man’s search for meaning by Viktor E. Frankl

Tác giả Viktor E. Frankl (1905-1997) là giáo sư thần kinh học và tâm thần học tại Trường Y, Đại học Vienna. Ông là Chủ tịch Hiệp hội Tâm lý trị liệu Y khoá Áo và là nhà sáng lập trường phái trị liệu tâm lý: Logotherapy.

Viktor Frankl đã xuất bản 26 cuốn sách, được dịch sang 19 thứ tiếng. Ông là giáo sư thỉnh giảng tại các trường Đại học Harvard, Duquesne, và Southern Methodist. Chỉ tính riêng nước Mỹ, ông đã thực hiện 51 chuyến thuyết giảng. Ông nhận được bằng danh dự từ các trường như Loyola University, Edgecliff College, Rockford College, Mount Mary College, và các trường đại học ở Brazil và Venezuela.

Sinh năm 1905, Giáo sư Frankl nhận bằng Tiến sỹ Y khoa và Tiến sỹ Triết học của Đại học Vienna. Năm 1942, trong thời gian chiến tranh Thế giới thứ 2, Tiến sỹ Frankl và cả gia đình bị bắt. Hầu hết người thân bị sát hại, riêng ông đã sống sót sau ba năm ở các trại tập trung được lập ra bởi Adolf Hitler.

“Man’s search for meaning” là một chuỗi những câu chuyện về trải nghiệm của tác giả và những người xung quanh trong các trại tập trung, được kể dưới góc nhìn của một nhà thần kinh học và tâm thần học. Đây là điều mình cảm thấy thú vị và khâm phục ở tác giả: giọng văn không một chút oán trách, căm hận hay bi thương. Có cảm giác tác giả vừa là người phải trải qua tất cả những nghịch cảnh, đồng thời cũng là người tự quan sát những diễn biến trong cuộc sống của mình với góc nhìn bình thản, khách quan của một người làm khoa học.

Đọc những chương đầu tiên của cuốn sách này, tưởng tượng phải sống trong hoàn cảnh của tác giả, suy nghĩ đầu tiên của mình là có lẽ cái chết sẽ là chọn lựa nhẹ nhàng hơn. Mình không thể tìm được lý do để có thể chịu đựng tất cả những khổ ải này: bị đối xử như những con vật, không có đủ thức ăn, làm việc ngoài trời giá lạnh/ trong điều kiện nguy hiểm với giày/ quần áo rách nát, bị đánh đập/ hành hạ không vì lý do gì, có thể bị giết chết bất cứ lúc nào nếu có dấu hiệu mệt mỏi/ ốm đau…

Trong điều kiện khốc liệt đó, Ý NGHĨA CỦA CUỘC SỐNG là điều duy nhất giúp tác giả và các bạn tù của ông sống sót.

Ý nghĩa của cuộc sống có thể là hình ảnh của người thân đang chờ đợi chúng ta (vợ/ con …), một công trình khoa học tâm huyết đang còn dang dỡ… và với Frankl, nó chính là bài học của cuộc sống để thử thách, phát triển bản thân trong điều kiện khắc nghiệt nhất.

Mình học được rằng, khi số phận cho ta một bài kiểm tra kinh khủng nhất, điều đó không có nghĩa tạo hoá đang dồn ta đến bước đường cùng. Điều đó có nghĩa bản thân chúng ta và cả những giá trị sống của chúng ta đang được thử thách trong điều kiện khắc nghiệt nhất để trở thành những viên kim cương.

Mình học được rằng SỰ TỬ TẾ không chỉ có một loại duy nhất. Sống tử tế trong điều kiện bình thường là điều đáng quý. Nhưng vẫn có thể sống tử tế khi phải đối mặt với sự sống và cái chết – chọn lựa buông bỏ cơ hội có được tự do cho bản thân để ở lại trại tập trung chăm sóc cho đồng đội của mình – là sự tử tế đã được “kiểm định” qua bài kiểm tra khắc nghiệt nhất. Và tác giả Frankl đã vượt qua bài kiểm tra này không chỉ một lần.

Mình học được rằng: Dù là số phận sắp đặt cho ta là một người Do Thái bị hành hạ trong trại tập trung hay một sỹ quan Đức có nhiệm vụ hành hạ tù nhân, SỐNG TỬ TẾ LÀ MỘT CHỌN LỰA.

(Đã có một sỹ quan Đức lén lút dùng tiền lương của mình để mua thuốc cho tù nhân và chưa bao giờ dùng vũ lực trong nhà tù).

“Man’s search for meaning” dành cho ai?

Nếu bạn TÒ MÒ VỀ TÂM LÝ HỌC, quyển sách này sẽ mang đến góc nhìn vô cùng thú vị về diễn biến tâm lý con người khi phải sống giữa lằn ranh của sự sống và cái chết mỗi phút, mỗi giây. Bạn sẽ hiểu những giai đoạn tâm lý của con người chúng ta sẽ chuyển biến ra sao khi nhân phẩm/ quyền tối thiểu/ nhu cầu thiết yếu của một con người bị tước đoạt.

Nếu bạn đang cảm thấy cuộc sống bất công, hay tự hỏi tại sao mình phải chịu quá nhiều thiệt thòi/ thử thách/ tai ương, Man’s search for meaning sẽ cho bạn thấy ngoài kia, trên thế giới này còn có những con người phải chịu đựng những thử thách ngoài sự tưởng tượng của chúng ta.

Nếu bạn đang cảm thấy cuộc sống cứ nhàn nhạt trôi qua, không có một chút ý nghĩa, hoặc có cảm giác mình đang trải qua khủng hoảng hiện sinh (Existential Crisis), tác giả Frankl sẽ cho bạn biết cuộc sống luôn ẩn chứa ý nghĩa riêng/ mục đích sống cho mỗi người.

Enjoy reading!