Đam mê

Đam mê (tạm dịch từ Passion) là xì-lép thứ thiệt.

Khi mà hàng trăm bạn bè, đồng bọn của nó bị gọi tên lộn xộn, bị gom vào một cục như Stress (dành cho tất cả những Cảm xúc khó chịu), Hạnh phúc (đại diện cho cộng đồng Cảm xúc dễ chịu) và Trống rỗng hay Bình thường (tất tần tật những Cảm xúc còn lại), thì Đam mê là không ai mà không biết đến nó, gọi rõ tên họ cả Việt lẫn Anh.

Đam mê nổi danh như cồn. Ai cũng yêu quý và mong muốn được làm bạn với Đam mê, từ những em sinh viên mới ra trường cho đến các anh chị CEO. Quen biết với Đam mê là điều kiện tiên quyết để có thể trụ lại trong thế giới của những con Số.

Đam mê có người anh sinh đôi tên Nhiệt Huyết (tạm dịch từ Enthusiasm) mà không phải ai cũng tinh ý nhận ra. Nếu như Đam mê tràn đầy năng lượng, luôn khao khát, hăng hái đến xốc nổi trong mọi việc thì Nhiệt Huyết lại bền bỉ, kiên cường, sẵn sàng sống chết với lý tưởng của mình.

Chẳng hiểu vì sao Đam mê thích chơi với mình từ hồi còn bé tí. Nó thôi thúc mình học đọc, học viết, chinh phục những con số. Nó chỉ lối, dẫn đường cho mình đến với những lĩnh vực có thể thu hút tâm trí của mình hàng giờ mà không biết chán. Làm bạn với Đam mê, một ngày của mình trôi qua trong chớp mắt.

Ngày mình giải mã được mật thư Lý tưởng sống (Purpose of life) cũng là ngày Nhiệt huyết gõ cửa, nằng nặc đòi đến ở chung với em nó. Hai anh em hò hét lôi mình thức dậy ngồi vào bàn làm việc từ sáng sớm. Ban ngày chưa đủ, khuya đến còn chui luôn vào giấc ngủ của mình. Có hôm giữa đêm lơ mơ tỉnh giấc thấy mình đang coach khách hàng, hỏi được câu gì đó hay lắm, lật đật tìm sổ bút ghi lại.

Hậu quả của việc cắm mặt cày bừa, ăn uống qua loa, không vận động, nghỉ ngơi là những trận suy nhược cơ thể. Có vài hôm đang coach mà phải xin lỗi khách hàng vì chóng mặt, hoa mắt. Kiệt sức, mình tống Đam mê và Nhiệt huyết ra khỏi nhà.

Hai đứa nó đi, nhà cửa yên ắng đến lạ. Bình an đến chơi, ngày ngày cùng mình thiền tập, thư giản, đọc sách, thể dục, nghỉ ngơi. Bên cạnh Bình an, mình cảm nhận cuộc sống thật đẹp. Bình an rủ thêm Hạnh phúc (Happiness), Mừng vui (Joy). Cả bọn rong chơi quên ngày tháng.

Mình khỏe dần nhưng bắt đầu thấy thiếu thiếu một điều gì đó không giải thích được. Mình đã có tất cả rồi mà. Bình an, Hạnh phúc, điều bao người đang tìm kiếm, sao mình vẫn chưa thấy Đủ đầy? Sao mình vẫn mong muốn một điều gì đó? Mình có tham quá không?

Một ngày đẹp trời mình được rủ đến Làng Mai. Ai cũng bảo coi chừng không thích nghi được. Vì tụi mình đang ở trong thế giới bận rộn, mà ở đó ai ai cũng phải học cách sống chậm để nuôi dưỡng Bình an. Mình thích chí nghĩ bụng: “Dễ ẹc mà, chẳng phải mình đang sống vậy sao. Đây là chuyến đi nghỉ dưỡng của mình rồi”.

Tới nơi trời nhá nhem tối. Nhìn lịch sinh hoạt của hôm sau và những ngày sắp tới mà hết cả hồn. Sáng thức dậy từ 4 giờ. Ngồi thiền lúc 4:45, 5:15 đi thiền, thể dục, 7:00 ăn sáng, nghe Pháp thoại, ăn trưa, nghỉ trưa, làm việc tập thể ngoài vườn, sinh hoạt theo nhóm, thể dục, ăn chiều… 7:45 tối ngồi thiền; 8:15 im lặng, 9 giờ tắt đèn ngủ. Mọi thứ nhẹ nhàng, không ai phải gọi ai, bảo ai nhưng cứ đều tăm tắp.

“Kỷ luật của quân đội” là một trong những ấn tượng sâu sắc còn đọng lại trong tâm trí của mình về Làng Mai. Nhìn những bước chân thong dong, nụ cười thanh thoát, ánh mắt từ bi của quý sư thầy, sư cô, mình ngộ ra rằng chúng là kết quả, là hoa trái của những tháng ngày không ngừng rèn luyện, kỷ luật để có thể sống trong chánh niệm từng phút, từng giây. Và để có thể bền bỉ, kiên cường, vững bước đi trên con đường tu học, cả Làng đều biết mình đang sống với lý tưởng sống: giúp đời, giúp người.

Mình đã tìm được câu trả lời tại sao mình không cảm thấy Đủ đầy (Fulfilment) khi mình đã có Bình An và Hạnh phúc.

Mình mở lại bức mật thư, gọi Nhiệt huyết quay lại, họp nhóm, phân chia công việc rõ ràng. Nhiệt huyết sẽ theo mình làm việc, xen kẻ là những giờ giải lao cùng cây cỏ, thiền tập, đọc sách với Bình An, kiên quyết không tham công tiếc việc. Đủ đầy ghé thăm mình thường xuyên hơn vào mỗi cuối ngày.

Mình đã ngộ ra rằng Đam mê, Nhiệt huyết và Bình an, Hạnh phúc không phải là những thái cực để mà ta chỉ có thể chọn một. Ta vẫn có thể sống trọn vẹn với lý tưởng, với đam mê của mình và vẫn có thể có Bình an, Hạnh phúc ở bên. Với mình, Đủ đầy (Fulfilment) là phải có cả hai, bạn thì sao?

Thao Pham
ICF Professional Certified Coach

#loveYOURemotions

Trích dẫn thông điệp của Đam mê và Nhiệt huyết:
Passion: I have a deep desire to be part of x.
Enthusiasm: I am committed to a cause greater than myself.
The Field Guide to Emotions by Dan Newby.

Bình an (Peace)

Bình an (tạm dịch từ Peace) có nụ cười ấm áp của những tia nắng sớm. Đôi mắt bạn ấy trong veo như những giọt sương nằm e ấp trên mấy bé cải xanh. Ở cạnh Bình an, bao nhiêu mệt mỏi, căng thẳng bay biến hết. Chắc vì thế mà Bình an luôn xuất hiện trong danh sách ao ước của rất nhiều người, trong đó có mình.

Không biết người ta mưu cầu Bình an bằng cách nào, mình của nhiều năm về trước quyết tâm MUA cho bằng được Bình an. Mình nghĩ nếu lên được những vị trí mình hằng ao ước, được sống ở quốc gia nhiều người phải ganh tị, được làm ở những công ty danh giá, phải mua được những căn hộ sang trọng… thì sẽ đánh đổi được Bình an.

Bình an mua được thật đó. Bình an cười mãn nguyện đi vào giấc ngủ mỗi khi mình đạt được những cột mốc quan trọng. Bình an nằm dài tận hưởng tiếng sóng vỗ rì rầm ở những khu nghỉ dưỡng sang trọng. Bình an ngồi lặng ngắm mặt trời mọc ở xứ sở xa xôi nào đó mà không phải ai cũng có thể đặt chân tới …

Đã có một thời gian dài mình đã ngừng rượt đuổi Bình an. Chẳng phải mình không cần bạn ấy nữa mà vì mình không dám mơ có bạn ở bên. Mình không còn có thể mua được bạn nữa rồi. Cho đến một ngày cái bao tử mình nó đình công, không chịu làm việc, ăn gì cũng không tiêu, đã thế còn lén lút cố đẩy thức ăn chui ngược trở ra. Nó mệt mỏi, nó nhớ Bình an đến quay quắt.

Đó là một buổi chiều mưa tầm tả. Mình ngồi trên chiếc sofa chịu đựng cái sự ẩm ương của bao tử. Bên ngoài cửa sổ mưa rơi như trút. Mấy tán lá Lộc vừng lắc lư trong gió. Mưa nhảy nhót reo hò trên mặt lá. Mưa thi nhau lao vù vù xuống mặt sân. Chỉ có việc ngồi thở, cảm nhận cái bụng không tiêu phồng lên xẹp xuống rồi mỉm cười nhìn ngắm màn trình diễn của cây, của lá, lắng nghe tiếng gió, tiếng mưa, cảm nhận mùi đất, mùi cây cỏ được tắm mát, hơi thở lành lạnh của đầu hè mà cái bao tử của mình dịu lại. Mình thấy nhẹ nhõm và ấm áp, nhìn sang Bình an đã ở bên cạnh lúc nào không hay.

Đó là lần đầu tiên mình nhận ra Bình an không cần phải mua bằng tiền, bằng những chuyến đi nghỉ dưỡng đắt đỏ, hay bằng những thành tích mình ngày đêm ao ước. Đó là lần đầu tiên mình hiểu Bình an có thể được tạo ra, bất cứ khi nào mình muốn.

Chỉ cần mình tạm gác lại những bộn bề công việc, cho phép mình chậm lại mỉm cười chào buổi sáng với lũ rau ngoài sân, hít thở không khí trong lành của buổi tinh mơ tịch mịch, nghe bọn sẻ rục rịch gọi nhau thức dậy kiếm mồi, thỉnh thoảng chí chóe giành nhau hạt thóc, nghe tiếng trẻ con nhà hàng xóm ríu rít, lặng ngắm mưa rơi rào rào trên mát tôn, hít thở không khí lành lạnh của đất trời mùa mưa bão, hay đơn chỉ đơn giản là tận hưởng từng hơi thở nhẹ nhàng của một buổi thiền tập là Bình an đã hiện diện bên mình.

Bạn có đang mong chờ Bình an?
Bạn sẽ “mua” Bình an giống mình ngày ấy hay sẽ tự tạo Bình an cho riêng mình?

Thao Pham
ICF Professional Certified Coach

#loveYOURemotions

Tội lỗi (Guilt)

Tội lỗi có ước mơ sau này được làm thầy Giám thị. Hễ mình làm gì đó sai sai là nó không bao giờ để yên.

Thông điệp của Tội lỗi: “Khi làm điều đó, mình đã phá vỡ TIÊU CHUẨN của chính mình.”

Hôm trước Tết, trời se lạnh, trong vô vàn món ăn quê nhà không thèm, lại đâm thèm món Masala nấm ăn với bánh Nann tỏi của các bạn Ấn. Buổi xế không ăn, dành bụng để ăn thiệt ngon buổi chiều. Chiều ngồi chờ anh Grab giao hàng, sung sướng mở hộp, mùi thơm nức, chấm miếng bánh Nann thì: Ủa cái gì vậy ta? Sao có mấy miếng thịt cừu?

Thì ra bạn chủ quán muốn lấy lòng khách đã tự động “nâng cấp” món Masala nấm rau củ thành Masala cừu. Từng là fan ruột của Masala cừu, đã từng ăn mỗi trưa không biết ngán, sao mình không biết đây là món tuyệt chiêu của các nhà hàng, nhưng giờ thì bụng sôi réo mà đồ ăn ngon trước mắt lại không được ăn. Giận quá bốc ngay điện thoại liền:

“Chị ơi hồi nãy đặt Masala nấm sao giờ có thịt cừu?”
 “Món có cừu đắt tiền hơn đó chị
 “Nhưng ở nhà ăn chay làm sao ăn được?”
Sững sờ trong vài giây…
“Xin lỗi chị tại anh đầu bếp ảnh nấu…”

Vài phút sau “Chị ơi, cho em địa chỉ để giao hàng lại, tụi em thấy áy náy quá “Thôi lỡ rồi, không sao

Chỉ có vậy mà Tội lỗi nó theo dằn vặt mình cả buổi chiều “Người ta thấy bạn thích món ăn của người ta, đặt hàng lần hai nên người ta cho bạn thêm cừu, vậy mà bạn không chịu đợi nguôi giận nhắn tin là được rồi, gọi điện phàn nàn làm chi để quản lý và đầu bếp phải to tiếng với nhau.”
“Vậy bạn nói mình nghe là mình đã phá vỡ TIÊU CHUẨN gì của bản thân?”
“Bạn đã hứa cố gắng không tạo ra năng lượng xấu cho người xung quanh và lần này bạn đã vi phạm”
“Uhm… mình đã vi phạm lần này vì mình quá đói. Mình chấp nhận là chưa sống được như tiêu chuẩn đã đặt ra trong trường hợp này. Lần sau mình sẽ đợi nguôi giận hẳn rồi mới nói chuyện với người ta.”

Tội lỗi ra đi và lòng mình nhẹ nhàng hơn.

Đó là câu chuyện của vài tuần trước. Tội lỗi chỉ ở cạnh mình vài giờ. Ngày xưa nó ở với mình lâu lắm, đôi khi cả tuần rồi thỉnh thoảng lại mang chuyện cũ ra nhắc nhở. Nó cũng ở với các bạn khách hàng của mình lâu nữa. Có bạn gặp mình mà mệt mỏi vì nó cứ theo lãi nhãi kết tội người ta. Cho đến khi hỏi ra tiêu chuẩn gì, từ đâu bạn lại tự đặt ra những tiêu chuẩn đó thì mới nhẹ lòng.

Khá nhiều trường hợp tiêu chuẩn các bạn tự đặt ra là cận trên của sự hoàn hảo như không bao giờ làm cho người khác buồn, luôn luôn phải giúp đỡ người khác trong mọi hoàn cảnh, … mà chưa nhận ra rằng chúng ta sẽ không bao giờ chạm đến sự hoàn hảo, chúng ta vẫn đang trên con đường phát triển bản thân, mỗi ngày tiến một bước gần hơn đến sự hoàn hảo là tuyệt vời lắm rồi.

Đặt ra tiêu chuẩn để vươn tới, để trở thành phiên bản tốt hơn mỗi ngày là điều đáng quý. Nhưng nếu Tội lỗi đang thăm viếng bạn quá thường xuyên, hút hết năng lượng tích cực của bạn thì đã đến lúc bạn cần “nói chuyện” với bạn ấy để xem xét lại những tiêu chuẩn mình đang tự đặt ra cho chính mình. Bạn có thể thử những câu hỏi sau:

  1. Mình đã phá vỡ những tiêu chuẩn nào của bản thân trong tình huống đó?
  2. Những tiêu chuẩn đó từ đâu mà ra?
  3. Mình sẽ giữ hay sẽ điều chỉnh lại bộ tiêu chuẩn này?
  4. Nếu giữ lại, mình sẽ làm gì để không vi phạm lần sau?
  5. Nếu thay đổi, mình sẽ thay đổi như thế nào?

Thao Pham
ICF Professional Certified Coach

#loveYOURemotions

Trích dẫn thông điệp của Tội lỗi:
Guilt: In doing that, I broke my own standards.
The Field Guide to Emotions by Dan Newby.

Đầu năm nói chuyện đọc sách

Năm nay mình ăn Tết kỹ quá. Lặn mất vài tuần trước Tết rồi hết mùng mà cứ lần lựa mãi chưa chịu trồi lên. Có bạn nhắn tin hỏi han không biết mình có bị làm sao không. Thương ghê. Thủ phạm là tụi Cây con và bọn Sách. Hễ ngồi với chúng là thời gian trôi vèo vèo, chẳng còn biết mùng mấy, thứ mấy trong tuần hay ngày nào trong năm nữa.

Ngẫm lại từ lúc tạm biệt trường lớp xong thì mình đâu có mọt sách dữ vậy. Chính xác hơn là mình ngán đọc sách lắm vì những nỗi sợ vu vơ: sợ lãng phí thời gian nếu vớ nhầm một quyển sách dỡ tệ, sợ không nhớ hết tất cả những ý hay trong sách thì lãng phí kiến thức, sợ không thể áp dụng những kiến thức trong sách thì tiếc công đọc sách, sợ học phải kiến thức sai… Ôi thôi một ngàn lẻ một nỗi sợ. Thế là những năm tháng ấy mình toàn đọc … tiểu thuyết tình cảm lãng mạn với lý do: luyện tiếng Anh. =))

May thay con đường Coaching đã giúp mình lấy lại thói quen đọc sách. Ban đầu đọc vì bị Thầy Cô bắt. Sau đó đọc vì thấy mình thiếu kiến thức dữ quá. Lâu dần thì thấy khó chịu nếu tối tối không đọc vài trang trước khi đi ngủ.

Và mình nhận ra rằng…

(1) Không có sách dở, chỉ có sách đến với mình sai thời điểm.

Trên kệ sách của mình có nhiều cuốn chưa hề được đụng đến trong vài năm. Chúng được mua từ cái thời mình hay ra nhà sách gom cuốn nào nổi nổi, đẹp đẹp mà bạn bè đang bàn tán. Cứ tưởng chẳng bao giờ đụng đến nhưng có vài lần bí bách, mình lật giở lung tung lại tìm được chìa khoá từ một cuốn bị bỏ xó. Lúc đó phải nói là sung sướng đến lặng người. Vài lần như thế và mình học được bài học: Sách hay là sách đến đúng thời điểm.

Do đó đừng vội vứt một quyển sách nào đó bạn đã lỡ mua mà đọc vài trang đã thấy chán. Hãy cất chúng kỹ lưỡng, biết đâu được bạn sẽ cần đến vào một ngày nào đó.

(2) Đừng kỳ vọng quá nhiều vào một cuốn sách.

Sẽ rất hiếm gặp một cuốn nào đó làm cho bạn phải quên ăn, quên ngủ để ngấu nghiến cho bằng hết. Đại đa số cuốn mình gặp sẽ là thú vị ở phần đầu, bắt đầu chán ở khúc giữa nhưng rồi sẽ càng lúc càng thú vị ở khúc sau.

Ngày xưa mình sẽ bỏ cuộc nếu giọng văn làm cho mí mắt mình bắt đầu sụp xuống. Nhưng giờ mình lì hơn và đọc cho đến cùng, bất chấp câu chữ cứ trôi qua như nước đổ đầu vịt. Vì con vịt mình đã trải nghiệm cái khoảnh khắc sắp ngủ thì một cụm từ hay vài dòng ngắn ngủi lại làm sáng bừng cả tâm trí. Lúc đó có cảm giác mình đã tìm được mảnh ghép cuối cùng của một bức tranh bí ẩn và giờ thì chỉ việc cười toe toét chiêm nghiệm ý nghĩa của bức tranh.

Mình cũng bỏ thói cầu toàn là phải áp dụng được ít nhất vài điều nào đó ngay lập tức vào cuộc sống. Mình tin rằng kiến thức đọc được sẽ nằm lại đâu đấy trong tiềm thức và sẽ trồi lên giúp mình vào đúng thời điểm. Đó là những khoảnh khắc mình tự phục “sự thông thái” của mình khi trả lời một câu hỏi lạ lẫm trong workshop, làm cho người nghe phải oà ồ, nhưng kỳ thực là kiến thức từ một cuốn sách nào đó.

Vài dòng chia sẻ đầu năm. Chúc các bạn năm mới sẽ thu nhặt được thật nhiều kiến thức mới từ sách nhé!

Thao Pham
ICF Professional Certified Coach