Mấy tháng trước khổ qua nhà mình lên xanh um. Cả chục dây thi nhau vượt rào sang nhà hàng xóm. Hoa nở vàng rực vậy mà không đậu trái nào. Mình ngày ngày xăm xoi. Nghe má nói: “Anh hai mày phải chấm hoa mới ra trái đó” thì liền hì hụi chấm chấm mấy hôm liền. Chấm xong hoa rụng tả tơi.
Bức bối dễ sợ nhưng vẫn cố chấm hoa trong vô vọng. Cho đến một ngày… mình phát hiện có mấy trái khổ qua con con đội nụ hoa trên đầu. Sau vài ngày thì hoa nở rồi trái to dần. À, thì ra chúng nó là hoa cái, có sẵn cái trái đội nụ lúc mới sinh ra. Đám hoa mình khổ công chấm chấm mấy bữa kia toàn hoa đực. Trời ạ, phát hiện “vĩ đại” đó làm mình cười ha ha thấy nhẹ nhõm gì đâu. Nhìn sang, bạn Acceptance (tạm dịch: Chấp nhận) đang ngồi kế bên nháy mắt: “Giờ bạn chấp nhận quy luật tự nhiên rồi hen”. “Ừ, tại mình không biết đó thôi, chứ ai dại chấp chi chuyện hiển nhiên của ông trời như vậy”.
Vậy mà ở những năm tuổi trẻ, Chấp nhận hiếm khi có trong từ điển của mình. Mình đã từng tin rằng Chấp nhận đồng nghĩa với đầu hàng, bỏ cuộc quá sớm. Nhưng từ khi bắt đầu tập quan sát nhiều quy luật trong cuộc sống, mình nhận ra rằng, Chấp nhận giúp mình tiết kiệm năng lượng cho những trận chiến vô bổ, từ đó có nhiều thời gian cho An Yên và Đủ Đầy.
Khi chịu chấp nhận bản thân mãi mãi không bao giờ hoàn hảo, mình cho phép bản thân phạm sai lầm mà không để sự tự chỉ trích bám theo dai dẳng; và mình cũng dễ dàng chấp nhận và cho phép người khác mắc lỗi mà không chỉ trích họ.
Khi biết chấp nhận giới hạn sức khoẻ của bản thân, mình không ngồi nuối tiếc những năm tháng tuổi trẻ mà ngay lập tức tìm chế độ ăn uống, sinh hoạt phù hợp để có thể sống khoẻ và làm công việc mình yêu thích.
Khi biết chấp nhận mỗi cá nhân nhìn cuộc sống độc đáo theo cách riêng của họ, mình đã giảm dần việc đánh giá đúng sai rồi từ đó cảm thấy tự tin hơn về những đánh giá của chính mình. Thì có ai đúng, ai sai đâu nhỉ?
Khi chịu chấp nhận quy luật vô thường của cuộc sống, mình không để cảm xúc cao trào những lúc ở đỉnh vinh quang vì mình hiểu chúng sẽ tụt dốc rất nhanh và làm mình chao đảo. Mình cũng không cảm thấy tức/ oán trách trời đất vì phải trải qua những chuyện bất như ý; thay vào đó mình sẽ chui vào vỏ ốc, tận hưởng những ngày nhàn hạ, chờ cho giông bão qua đi.
Với mình, Chấp nhận mang đến thật nhiều bình yên và thư thái. Còn bạn thì sao? Có những khía cạnh nào trong cuộc sống bạn cần Chấp nhận đến với mình?
Thao Pham
ICF Professional Certified Coach
#loveYOURemotions