Cho đi sinh ra là để san sẻ. Nó luôn quan tâm và rộng rãi với tất cả mọi người. Hễ thấy ai đó thiếu thốn, khókhăn là nó ào tới giúp đỡ khi mà người ta còn chưa kịp mở lời hỏi xin. Sự tận tâm, hết lòng vì người khác của Cho đi đã làm rung động trái tim của bạn bè gần xa.

Ai ai cũng mong muốn được góp phần vào công việc của Cho đi. Vui gói ghém nụ cười ấm áp của nó trong những món quà nhỏ xinh. Thương và Yêu tình nguyện làm công việc chuyển phát. Hai đứa nó đảm bảo quà phải được trao gửi với tất cả yêu thương. Giận giúp những người kém may mắn cảm nhận sự công bằng từ cuộc sống. Tất cả cư dân trong thế giới cảm xúc đều mong muốn được đóng góp một chút gì đó trong những chiến dịch thiện nguyện của Cho đi và Thất vọng cũng không ngoại lệ.

Chẳng biết tự khi nào Thất vọng đã thầm ngưỡng mộ Cho đi. Nếu có một điều ước, nó sẽ ước được bên cạnh Cho đi càng nhiều càng tốt. Nó suy nghĩ tới lui về món quà của mình. Món quà dành cho Cho đi phải thật độc đáo, phải là một thứ gì đó nhắc nhở Cho đi về Thất vọng bất kể nơi nào Cho đi sẽ đi qua. Cuối cùng Thất vọng chọn điều mà nó trân quý nhất, gói thật cẩn thận trong một hộp quà nhỏ xinh.

Những ngày đầu, mình và Cho đi không hiểu ý nghĩa của món quà mà Thất vọng gửi gắm. Ngây thơ, tụi mình mang nó đi phân phát cho tất cả những người cần giúp đỡ và thế là một số chuyện “lạ” đã xảy ra.

Sau khi làm một số chương trình coaching gây quỹ, tụi mình để ý thấy Tức hay đợi sẵn ở nhà. Nó cứ ca cẩm sao ông trời quá bất công. Tụi mình đã hy sinh để sống một cuộc đời bình dị, đang giúp ích rất nhiều người mà sao chẳng đạt được những điều thầm mong đợi. Một hôm khác, sau một buổi coaching miễn phí, Giận hùng hổ gõ cửa. Nó nổi điên vì bạn khách hàng còn không thèm viết một chiếc email cảm ơn tử tế. Nó không thể hiểu nổi tại sao họ lại xem thường công sức của tụi mình như vậy.

Cho đi và mình mệt mỏi, tự hỏi chẳng biết hai đứa đã làm sai chỗ nào mà lại rước thêm quá nhiều phiền phức. Tụi mình ngồi lặng yên, buồn bã nhìn túi quà giờ đây đã trống rỗng. Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua và một chiếc hộp nhỏ xinh hiện ra dưới đáy túi quà.

“Cho đi, cái gì vậy? Tụi mình đã quên phát món quà này rồi sao?” Ngạc nhiên mình hỏi.

Cho đi chậm rãi cầm hộp quà lên “Không, mình không nghĩ đây là quà dành cho người khác. Trên này có dòng đề tặng “Gửi tặng Cho đi, đây là món quà của Thất vọng dành cho bạn: Mong cầu”.”

Hai đứa ngỡ ngàng. Mọi việc đã rõ. Vì đã mang theo “Mong cầu” trong tất cả chuyến đi, tụi mình đã chưa bao giờ cho đi mà không kỳ vọng. Mọi sự giúp đỡ đều có mong cầu. Khi tụi mình làm điều tốt, tụi mình mong đợi được phước lành. Khi giúp đỡ ai đó lại mong người ta phải nhớ mãi và biết ơn. Sự hiện diện của Tức, Giận và những cảm xúc khó chịu khác là kết quả của những mong cầu ẩn sau những món quà.

“Hiểu rồi!” Hai đứa vui mừng hò reo. “Từ giờ trở đi tụi mình sẽ buông bỏ hết tất cả những mong cầu khi giúp đỡ người khác!”

Mọi chuyện tốt lên ít nhiều nhưng rồi một ngày không vui nữa lại đến. Hôm đó, sau mấy buổi ròng rã dạy lớp Tìm hiểu Cảm xúc miễn phí để giúp mọi người vượt qua những nỗi Sợ, mình cảm thấy kiệt sức, năng lượng bay biến đâu mất. Nhìn sang Không hài lòng đã ngồi bên cạnh tự lúc nào.

“Chuyện gì vậy Không hài lòng?” Mình thở dài “Lần này Cho đi và mình đã kiểm tra cẩn thận lắm rồi. Tụi mình chẳng mong cầu điều gì từ người khác cả. Sao bạn lại ở đây?”

“Mình biết mấy bạn không mong đợi gì từ học viên, nhưng bạn sẽ không hài lòng nếu như tất cả mọi người ra khỏi lớp mà không tìm được giải pháp cho họ. Và bây giờ, sau mấy buổi học, đâu phải ai cũng tìm ra câu trả lời cho mình đúng không?” Không hài lòng nhẹ nhàng đáp.

“Vậy thì có gì sai chứ? Tụi mình chỉ muốn có Hài lòng thôi mà?” Cho đi rên rĩ.

Không hài lòng nhún vai “Thì nó vẫn là một loại mong cầu đấy thôi!”

“Ôi trời, không thể tin được. Tụi mình đã làm hết sức rồi. Có cách nào để Thất vọng đừng gửi quà cho tụi mình nữa không?” Cho đi ngồi ủ rũ bất lực.

“Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta chấp nhận tất cả mọi cư dân trong thế giới cảm xúc đều muốn tham gia vào công việc giúp đời, giúp người của hai bạn? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bạn chấp nhận Thất vọng mãi mãi ngưỡng mộ Cho đi và bạn ấy sẽ chẳng bao giờ ngừng gửi quà?” “Ai đó” bên ngoài cửa sổ nghe ngóng rồi xen vào câu chuyện của ba đứa.

“Ôi Chấp nhận! Vào chơi với tụi mình!” Mình gào lên vui sướng “Điều bạn vừa chia sẻ không thể nào có thể đúng hơn! Nếu ta không thể chạy thoát, loại bỏ hoàn toàn điều gì đó trong cuộc sống của mình, ta sẽ chấp nhận sự hiện diện của nó và tìm hướng giải quyết. Từ bây giờ, tụi mình sẽ tiếp tục kiểm tra tất cả những mong cầu và đặt chúng sang một bên trước khi làm điều gì đó có ích. Nếu mà các bạn cảm xúc khó chịu vẫn còn lẽo đẽo theo sau, tụi mình sẽ kiểm tra lại và tập buông bỏ hết tất cả những mong cầu, dù là nhỏ nhất.”

Nhờ vào câu chuyện dễ thương giữa Thất vọng và Cho đi mà mình đã học được một bài học thú vị: Cống hiến là một hành trình. Nếu mình có thể buông bỏ càng nhiều mong cầu, mình càng được tận hưởng hành trình thú vị này cùng với Cho đi.

Bạn đã bao giờ chứng kiến câu chuyện tương tự giữa Cho đi và Thất vọng? Bạn học được điều gì từ trải nghiệm ấy?

Thao Pham
ICF Professional Certified Coach

#loveYOUREmotions