Cô đơn (tạm dịch từ Loneliness) có đôi má phúng phính, hay mè nheo, thích độc chiếm bạn bè. Nó thường rủ rỉ: “Bạn bè có gì vui đâu. Đứa nào cũng chán òm. Mình với bạn là đủ òi”.

Chơi với Cô đơn sẽ được nó chìu chuộng hết mức. Nó dắt mình đi mua sắm, du lịch, ăn uống, luôn khuyến khích mình làm những thứ mình thích. Nó có thể ngồi hàng giờ với mình, chén tù tì từ món nọ đến món kia mà không biết chán.

Cô đơn có đứa em sinh đôi tên Một mình (tạm dịch từ Lonesomeness). Nếu Cô đơn mang đến cho mình cảm giác thiếu thiếu một điều gì đó khó diễn tả thì Một mình làm cho mình cảm thấy hài lòng với việc chẳng có ai xung quanh.

Thông điệp của Cô đơn: Mình lẻ loi và cảm thấy thiếu một điều gì đó.
Thông điệp của Một mình: Mình chỉ một mình và mình thích vậy.

Hồi mới được học về Coaching và bắt đầu hành trình tìm hiểu thế giới Tâm lý học, mình có cảm giác như cá gặp nước. Cái gì cũng thấy hay, cái gì cũng thích. Thích nhất chuyện đã có thể nhìn sâu vào từng ngóc ngách của bản thân, ngày một hiểu chính mình hơn, lý giải được nhiều điều đã từng làm mình trăn trở bao năm qua, ra được nhiều quyết định vô cùng hài lòng mà không cần phải hỏi xin ý kiến của bất kỳ ai.

Thế là đâm ra thích được một mình chiêm nghiệm, suy ngẫm, tự tìm ra lời giải cho tất cả những vấn đề của mình. Rồi cũng đâm ra lười gặp bạn bè. Có “ai đó” bắt đầu nói “Gặp bạn bè làm gì. Tụi nó nói mấy chuyện chán phèo à. Suy nghĩ của bạn giờ sâu lắm rồi, có ai hiểu được bạn như chính bạn nữa đâu. Ra ngoài chơi làm chi cho mệt. Ở nhà vui hơn”.

Mình thầm nghĩ: “Giọng ai vậy ta? Chắc Một mình rồi. Chứ mình đâu có Cô đơn. Công việc bề bộn, gặp khách hàng và đối tác mỗi ngày, bạn bè nếu không gặp mặt cũng có hội nhóm tám nhảm xuyên lục địa. Chắc chắn mình không thể chơi với Cô đơn rồi”.

Một ngày kia mình đâm ra sợ đủ thứ, từ sợ bệnh, sợ thất bại, đến cả sợ chết mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một hôm sợ quá gọi một “nhóc bạn” (bạn nhưng nhỏ hơn mình) đang làm nghiên cứu sinh ngành Dược ra hỏi chuyện bệnh này bệnh kia. Gặp em nó có chừng ba mươi phút mà thấy Sợ bay biến đâu mất. Cái cảm giác được kết nối, được lắng nghe, được hiểu thật khó tả và mầu nhiệm. Dụi mắt nhìn sang, ôi trời, mình đã rủ Cô đơn đến ở chung mà cứ tưởng Một mình. Hai má nó phúng phính thế kia, ngày ngày rủ mình ăn Pizza 4Ps cơ mà.

Không phải đợi lâu, mình lên lịch gặp lại bạn bè, siêng năng cafe, ăn trưa, hàng quán. Bạn bè thân cũ không thể hiểu những điều mình mới học được, mới ngộ ra được trên hành trình mới cũng không sao. Gặp bạn cũ mình nói chuyện cũ, giúp đỡ nhau ở lĩnh vực cũ. Điều mình thấy thiếu mà bạn cũ không có được, mình tạo kết nối mới, tạo nhóm với toàn bạn mới như nhóm Mindfulness Lovers. Tụi mình tuy mới nhưng chung đam mê, sở thích, mỗi ngày đều chia sẻ, thực tập, động viên nhau rèn luyện và phát triển. Mình thấy thật sự đủ đầy, thấy vững chải cả trong lẫn ngoài.

Mình học được bài học: Có thể chẳng có ai có thể hiểu mình toàn vẹn. Có thể chẳng có ai sẽ có mặt đúng lúc những khi mình cần họ nhất. Đừng vì thế mà tự khép kín. Đó là cơ hội để mở thật rộng cửa để chào đón bạn mới, những người có cùng đam mê, sở thích. Nếu người này không thể hiểu ta ở khía cạnh này, sẽ có một người khác hiểu. Nếu trong lúc nguy cấp, không có bạn này thì sẽ có bạn kia. Và mình cũng chẳng thấy áp lực ở chiều ngược lại.

Cô đơn có bao giờ ghé thăm bạn?
Nó đang nói bạn thiếu điều gì?
Bạn sẽ làm gì để làm đầy chính mình?

Thao Pham
ICF Professional Certified Coach

#loveYOURemotions

Trích dẫn thông điệp của Cô đơn và Một mình:
Loneliness: I‘m alone and something is missing.
Lonesomeness: I am alone yet I feel complete.
The Field Guide to Emotions” and “The unopened gift” by Dan Newby.