#hanhtrinhtuGHETdenYEUTHUONG

Nếu ai đó nhờ tôi mô tả Cô Đơn, tôi sẽ nói ‘Đó là một đứa nghiện ăn’. 

Tôi chẳng hiểu là bạn ấy đói lâu ngày hay chỉ đơn giản là bạn ấy tham ăn. Mỗi lần bạn đến là đòi ăn lấy ăn để. Gào lên tên món ăn bạn thèm như cháy nhà đến nơi. Đòi đến mức mà mình không thể làm chuyện gì khác ngoài việc đứng bật dậy đi mua cho bằng được món bạn thèm. 

Có một hôm tôi đang ngồi trên gối lười đọc sách, đột nhiên cái suy nghĩ ‘Chút nữa mình đi ăn Pizza 4Ps ha’ hiện ra giữa trang giấy. Cái câu ấy ban đầu còn lúc ẩn lúc hiện. Vài phút sau thì nằm ăn vạ rồi nhảy đành đạch ra đó không chịu đi đâu. Mắt thì không thèm nghe lệnh của não nữa chứ. Chúng cứ nhìn trân trối vào màn trình diễn của dòng chữ ương bướng kia, nhất định không dịch chuyển sau câu chữ khác. 

Tôi bỏ cuộc, đặt sách xuống, gọi điện đặt bàn: ‘Okay, chị sẽ có mặt trong 30 phút nữa em nhé.’

Sau khi cho Cô Đơn chén sạch một cái Pizza 4P’s phô mai to đùng, trước sự ngỡ ngàng của những thực khách ngồi xung quanh, thì tôi mới có thể nói chuyện với bạn ấy:

‘Bạn từng đến thăm mình một lần hơn 10 năm trước hồi ở Canberra, đòi ăn socola y chang lúc nãy. Hồi đó xa nhà giữa mùa đông lạnh lẽo lại không có bạn bè thì mình còn hiểu. Hôm nay bạn đến nhầm nhà đúng không?’

‘Cô Đơn không có nghĩa là bạn thiếu thốn tình cảm. Bạn có chắc là bạn không thiếu gì không?’

‘Mình đang thiếu gì sao? Để nhớ lại coi. Mấy nay mình vui hơn lúc trước. Mình làm được nhiều việc có kết quả tốt nên mình tự thưởng cho bản thân xả hơi nhiều hơn. Tự cho phép mình lên youtube xem nhiều videos hơn. Mà mình cũng chọn lọc xem những kênh tạo cho mình cảm giác bình yên vào lúc cuối ngày như là những chủ đề sống ở vùng quê, đi trồng rau hái nấm, nấu món ngon thôi mà.’

‘Và bạn…’

‘Và mình dường như đánh mất chính mình vào những vides đó. Tâm trí của mình cứ ao ước được sống ở những nơi đó. Và mình giảm dần thời gian kết nối với chính mình. Thời gian chiêm nghiệm, lắng nghe chính mình mỗi ngày giảm đi rất nhiều.’

Tôi bắt đầu cảm nhận được sự ọc ạch của cái bánh Pizza phômai to tướng đang nằm trong bụng. Cô Đơn vẫy tay chào tạm biệt tôi lần thứ hai sau hơn mười năm gặp lại. 

‘Nếu mình chưa thật sự là bạn thân của chính mình, bao nhiêu bạn thân cũng không bao giờ là đủ.’ 

 Nếu bạn đang bị Cô Đơn đòi dẫn đi ăn, bạn có thể tự hỏi mình:

  1. Bạn dành bao nhiêu thời gian để kết nối với chính mình thông qua các hoạt động như thiền, viết nhật ký, chiêm nghiệm về những sự việc mình đã trải qua…?
  2. Bạn đang dành bao nhiêu thời gian cho những người thật sự thân và hiểu bạn?
  3. Bạn sẽ làm gì từ hôm nay để Cô Đơn không còn đến ăn vạ nữa? 

Written by Pham Thi Thanh Thao

#hanhtrinhtuGHETdenYEUTHUONG