Năm nay mình ăn Tết kỹ quá. Lặn mất vài tuần trước Tết rồi hết mùng mà cứ lần lựa mãi chưa chịu trồi lên. Có bạn nhắn tin hỏi han không biết mình có bị làm sao không. Thương ghê. Thủ phạm là tụi Cây con và bọn Sách. Hễ ngồi với chúng là thời gian trôi vèo vèo, chẳng còn biết mùng mấy, thứ mấy trong tuần hay ngày nào trong năm nữa.
Ngẫm lại từ lúc tạm biệt trường lớp xong thì mình đâu có mọt sách dữ vậy. Chính xác hơn là mình ngán đọc sách lắm vì những nỗi sợ vu vơ: sợ lãng phí thời gian nếu vớ nhầm một quyển sách dỡ tệ, sợ không nhớ hết tất cả những ý hay trong sách thì lãng phí kiến thức, sợ không thể áp dụng những kiến thức trong sách thì tiếc công đọc sách, sợ học phải kiến thức sai… Ôi thôi một ngàn lẻ một nỗi sợ. Thế là những năm tháng ấy mình toàn đọc … tiểu thuyết tình cảm lãng mạn với lý do: luyện tiếng Anh. =))
May thay con đường Coaching đã giúp mình lấy lại thói quen đọc sách. Ban đầu đọc vì bị Thầy Cô bắt. Sau đó đọc vì thấy mình thiếu kiến thức dữ quá. Lâu dần thì thấy khó chịu nếu tối tối không đọc vài trang trước khi đi ngủ.
Và mình nhận ra rằng…
(1) Không có sách dở, chỉ có sách đến với mình sai thời điểm.
Trên kệ sách của mình có nhiều cuốn chưa hề được đụng đến trong vài năm. Chúng được mua từ cái thời mình hay ra nhà sách gom cuốn nào nổi nổi, đẹp đẹp mà bạn bè đang bàn tán. Cứ tưởng chẳng bao giờ đụng đến nhưng có vài lần bí bách, mình lật giở lung tung lại tìm được chìa khoá từ một cuốn bị bỏ xó. Lúc đó phải nói là sung sướng đến lặng người. Vài lần như thế và mình học được bài học: Sách hay là sách đến đúng thời điểm.
Do đó đừng vội vứt một quyển sách nào đó bạn đã lỡ mua mà đọc vài trang đã thấy chán. Hãy cất chúng kỹ lưỡng, biết đâu được bạn sẽ cần đến vào một ngày nào đó.
(2) Đừng kỳ vọng quá nhiều vào một cuốn sách.
Sẽ rất hiếm gặp một cuốn nào đó làm cho bạn phải quên ăn, quên ngủ để ngấu nghiến cho bằng hết. Đại đa số cuốn mình gặp sẽ là thú vị ở phần đầu, bắt đầu chán ở khúc giữa nhưng rồi sẽ càng lúc càng thú vị ở khúc sau.
Ngày xưa mình sẽ bỏ cuộc nếu giọng văn làm cho mí mắt mình bắt đầu sụp xuống. Nhưng giờ mình lì hơn và đọc cho đến cùng, bất chấp câu chữ cứ trôi qua như nước đổ đầu vịt. Vì con vịt mình đã trải nghiệm cái khoảnh khắc sắp ngủ thì một cụm từ hay vài dòng ngắn ngủi lại làm sáng bừng cả tâm trí. Lúc đó có cảm giác mình đã tìm được mảnh ghép cuối cùng của một bức tranh bí ẩn và giờ thì chỉ việc cười toe toét chiêm nghiệm ý nghĩa của bức tranh.
Mình cũng bỏ thói cầu toàn là phải áp dụng được ít nhất vài điều nào đó ngay lập tức vào cuộc sống. Mình tin rằng kiến thức đọc được sẽ nằm lại đâu đấy trong tiềm thức và sẽ trồi lên giúp mình vào đúng thời điểm. Đó là những khoảnh khắc mình tự phục “sự thông thái” của mình khi trả lời một câu hỏi lạ lẫm trong workshop, làm cho người nghe phải oà ồ, nhưng kỳ thực là kiến thức từ một cuốn sách nào đó.
Vài dòng chia sẻ đầu năm. Chúc các bạn năm mới sẽ thu nhặt được thật nhiều kiến thức mới từ sách nhé!
Thao Pham
ICF Professional Certified Coach