Mỗi cảm xúc đều mang theo năng lượng, xui khiến ta hành động. Đó là lý do chúng được đặt tên Emotion hay E-motion (Energy for motion).
Bạn có để ý khi Giận đến thì ta thường nóng mặt, lớn tiếng và thỉnh thoảng đá thúng đụng nia. Sợ thường xui ta làm ba chuyện: bỏ chạy, dừng lại để đối đầu (chiến đấu) hoặc đông cứng vì quá sợ (fly, fight or freeze).
Bạn thường làm gì khi Cảm xúc viếng thăm?
Bạn bị chúng chi phối, ngay lập tức BỘC PHÁT, làm theo những điều chúng xui khiến: thể hiện cảm xúc qua lời nói, nét mặt, cử chỉ, hành động? Bạn cố gắng KỀM NÉN cảm xúc/ hay năng lượng của chúng vào trong, vờ như không có chuyện gì xảy ra? Hay bạn tìm việc khác làm để LÃNG TRÁNH, cố gắng xua đuổi chúng đi?
Mình đã thử tất cả những cách trên. Giận thì to tiếng, nặng lời. Buồn thì cố gắng nuốt nước mắt vào trong vì khóc là yếu đuối. Lo sợ thì cố gắng tìm bạn đi chơi để quên chúng đi. “Chiến lược” này đã giúp mình tồn tại nhiều nhiều năm, cũng thấy ổn, chỉ có điều nó không được hiệu quả lắm vì những cảm xúc khó chịu vẫn quay lại. Dù thời gian có trôi qua, mình vẫn tức khi nhớ lại một (vài) chuyện cũ, vẫn ghét một (số) người, vẫn lo chừng ấy chuyện và những nỗi sợ cũ mèm vẫn lẽo đẽo theo mình.
Sau khi được giải ngố bằng một bể kiến thức về Cảm xúc, mình mới vỡ lẽ ra: lý do Cảm xúc khó chịu vẫn lẽo đẽo theo mình là vì năng lượng tiêu cực của chúng chưa được chuyển hoá thành năng lượng tích cực!
Cách hữu hiệu để không bị Cảm xúc khó chịu chi phối là NAVIGATE – tạm dịch là ĐỊNH HƯỚNG DÒNG NĂNG LƯỢNG của cảm xúc để từ đó chuyển hoá năng lượng tiêu cực thành năng lượng tích cực, chứ không phải kềm nén, lãng tránh hay bộc phát (xả hết năng lượng tiêu cực ra bên ngoài cho người khác lãnh đủ).
Bạn đã bao giờ chơi trò Chèo thuyền vượt thác chưa?
Cách đây vài năm mình được chơi trò này trong một chuyến đến Bali. Hôm đó tụi mình phải hì hục leo lên một ngọn dốc cao thật cao, nơi đầu nguồn của một ngọn thác. Sau đó một đoàn chừng 4-5 người được xếp lên một chiếc thuyền nhỏ và được thả trôi xuống chân thác.
Sức nước của thác chảy xuống rất mạnh. Dòng nước của nó hùng hổ lao băng băng qua những tảng đá to nằm lởm chởm khắp nơi. Khi đã ngồi trên trên thuyển thì không thể chèo ngược dòng, cũng không thể muốn đi thẳng là đi, quẹo chỗ nào là quẹo vì đá hiểm trở ở khắp mọi nơi. Cách khôn ngoan nhất là nương theo dòng nước, mượn sức nước để con thuyền mình lao tới nhưng cũng phải khôn khéo để lèo lái tránh không đâm sầm vào những tảng đá to.
Cảm xúc cũng vậy. Mình không có quyền chọn lựa khi nào chúng đến. Chúng luôn đến rất bất ngờ và một khi đã đến thì không nên đè nén chúng (đè nén cũng giống như chèo thuyền ngược dòng); cũng không nên làm ngơ (là bỏ mặc muốn con thuyền mình đi đâu thì đi); hoặc bộc phát cảm xúc một cách bản năng (giống như gắn thêm động cơ vào cho thuyền mình chạy nhanh hơn ở khu vực nguy hiểm). Cách khôn khéo là quan sát, tìm hiểu và nhẹ nhàng định hướng, lèo lái con thuyền của mình an toàn vượt qua khúc sông hiểm trở.
Thất vọng mỗi khi đến với ta chỉ là muốn nói rằng “Mong đợi/ kỳ vọng của ta không giống với những gì ta đang nhận được trong thực tế”. Nếu ta nhận diện được Thất vọng ngay khi bạn đến, hiểu thông điệp của bạn, từ đó kiểm tra lại mong đợi của mình, và đảm bảo yêu cầu của mình sẽ được nói ra một cách hiệu quả nhất thì năng lượng tiêu cực của Thất vọng sẽ được chuyển hoá thành Thấu cảm và Bình yên.
Lo Sợ truyền tải thông điệp: “Có điều gì đó có thể làm hại mình”. Nếu ta thật sự dành thời gian lắng nghe và chiêm nghiệm, năng lượng của Lo Sợ sẽ được chuyển hoá thành an yên và can đảm cho hành trình phía trước.
Hy vọng bài viết này sẽ giúp các bạn có thắc mắc: Tại sao mình vẫn giận hoài một vài chuyện cũ mèm, lo hoài một số chuyện và ghét đúng một vài người. 😉
Thao Pham
ICF Professional Certified Coach
#loveYOURemotions
Links bài đọc thêm về:
Thất vọng
https://www.facebook.com/100024442573958/posts/832615584229853/?d=n
https://www.facebook.com/100024442573958/posts/831945114296900/?d=n
Lo Sợ:
https://www.facebook.com/100024442573958/posts/835973660560712/?d=n