#hanhtrinhtuGHETdenYEUTHUONG
Tôi đã chưa bao giờ thích Ganh Tị. Từ dùng chính xác phải là ghét. Mỗi khi thấy Ganh Tị từ xa là tôi cho Tự Hào ra chặn cổng: ‘Nè nè, nhà tụi mình tự hào không bao giờ mời Ganh Tị ghé chơi nha’. Rồi hai đứa tôi nháy mắt cười đắc thắng khi thấy Ganh Tị tiêu nghỉu đi chỗ khác.
Một lần tôi bị mất ngủ. Người khó chịu kinh khủng. Ghét và Tội Lỗi cãi nhau ỏm tỏi làm tôi không tài nào chợp mắt được.
‘Sao bạn lại đi ghét người ta. Người ta có làm gì bạn đâu?’
‘Nhưng mà mình thích ghét đó. Được không?’
‘Không được! Bạn làm mình cảm thấy nhỏ nhoi quá đi. Bạn đi đi.’
‘Không đi đó, làm gì được nhau?’
Lăn qua lăn lại trên giường, tôi phát hiện Ganh Tị trốn trong góc tủ. Dại dột tôi gọi Tự Hào lôi Ganh Tị tống ra ngoài cửa. ‘Sao bạn lại lẻn vào nhà được vậy? Đi ra mau! Tụi mình không bao giờ chơi với bạn đâu.’ Ghét và Tội Lỗi vẫn không ngừng cãi nhau.
Hôm sau Ganh Tị chẳng hiểu bằng cách nào lại có mặt trước giờ đi ngủ. Phải mất ngủ đến vài hôm, tôi mới chịu ngồi xuống nói chuyện với bạn:
‘Mình thua cái sự lì của bạn rồi. Bạn nói cho mình nghe mình ganh tị điều gì?’
‘Bạn thích có được mấy cái thành tích giống người ta mà bạn không có.’
‘Mình không thèm. Mình có mà mình không khoe thôi.’
‘Vậy là bạn thèm được khoe mà bạn không khoe được.’
Uhm… uhm… lần đầu tiên tôi đuối lý với Ganh Tị. Mà tại sao tôi không thể khoe những thành tích của mình? Thì ra tôi cho rằng nếu khoe những gì mình đạt được là khoác lác, là nổ. Nhưng Tự Hào và Khoác Lác rất khác nhau. Tự Hào có sao nói vậy, làm một nói một. Khoác Lác có một nói mười.
Đã qua rồi cái thời chỉ cần miệt mài cắm đầu làm việc, không cần nói năng điều gì về bản thân mà ai ai cũng biết. Đó là vì cộng sự, đồng nghiệp, đối tác đều là những người làm việc với mình mỗi ngày, nghe mình nói chuyện, thấy được những gì mình đóng góp cho công ty. Đã qua luôn cái thời làm được gì hay hay là có sếp đi khoe giùm. Chẳng những được khoe trong nước mà có khi còn được khoe cả toàn cầu. Hai ba bậc trên cao đều biết mình là ai, tên gì.
Giờ có mình mình. Khách hàng phần lớn là người không quen biết. Bạn bè, người quen tốt lắm cũng nói được cho vài câu. Không tự mình nói cho người ta biết mình đã làm được gì, đã đạt được những gì thì làm sao có ‘chứng cứ’ để người ta tin mình được.
Không cần phải đuổi, Ganh Tị đã ra đi từ lúc nào khi tôi còn chưa kịp nói lời cám ơn. Trong kia, Ghét và Tội Lỗi cũng đi đâu mất. Tôi thấy người mình nặng dần và chìm vào giấc ngủ, rất sâu.
Ganh Tị đã mang đến cho tôi bài học mới: Ganh tị không phải lúc nào cũng nói rằng mình tham muốn thêm một điều gì đó. Có đôi khi bạn ấy chỉ muốn nói rằng, đã đến lúc phải mang cái mình đang có sẵn ra dùng.
Một vài câu hỏi nếu Ganh Tị làm bạn mất ngủ:
- Bạn đang ganh tị điều gì?
- Bạn mong đợi có trải nghiệm gì khi có được điều ấy?
- Bạn đã có điều ấy chưa? Nếu chưa, bạn cần làm gì để có được điều mình mong muốn?
Written by Pham Thi Thanh Thao
#hanhtrinhtuGHETdenYEUTHUONG