#hanhtrinhtuGHETdenYEUTHUONG
Sự thật là tôi đến với coaching chẳng phải do những lời hùng biện đầy thuyết phục của các đồng nghiệp cũ năm nào. Tôi phải lòng coaching vì tôi trải nghiệm được những chuyển hóa diễn ra trong con người mình. Tôi vui sướng cảm nhận những thay đổi mà trước kia tôi chưa bao giờ dám mơ. Tôi tự hào về những biến chuyển đầu tiên trong tôi. Tôi lao đi thật nhanh để có được hình ảnh con người mình khao khát trở thành.
Giây phút tôi bắt đầu yêu hình ảnh mới của mình cũng chính là lúc tôi ghét bỏ hình hài cũ, những giá trị cũ, những thói quen hành vi cũ. Tôi không muốn mình dây dưa với chúng. Tôi không muốn ai nhớ đến mình vì những đặc điểm nhận dạng đó.
‘Người’ đầu tiên tôi ghét cay ghét đắng và quyết liệt từ bỏ là bạn Giận dữ và cả gia đình bạn ấy. Bạn mang đến quá nhiều phiền toái làm tôi khổ sở bao năm qua. Bạn toàn mang lại rắc rối cho tôi và những người xung quanh.
Giận dữ chẳng bao giờ chịu nghe lời tôi. Bạn thích thì đến. Mỗi lần đến lại quậy cho tanh bành mới chịu đi. Mấy phen bạn làm tôi xấu hổ khi đùng đùng đoàng đoàng xuất hiện giữa những cuộc họp quan trọng. Bạn cũng làm tôi rất nhiều hôm phải hối hận vì những quyết định của mình. Bạn ra vào nhà tôi như đi chợ, ngang ngược đeo bám tôi bất kể giờ giấc. Có lúc tôi đã tin rằng bạn là cái bóng của mình mà tôi chẳng bao giờ có thể trốn thoát.
Ngay khi nhặt được ‘bí kíp’ cắt đuôi Giận dữ, tôi chăm chỉ luyện tập ngày đêm, quyết tâm xa lánh bạn. Tôi học được cách mĩm cười lạnh lùng ngồi nhìn bạn gào thét. Tôi luyện được cách để những lời bạn nói chui từ lỗ tai bên này chạy tọt ra lỗ tai bên kia. Thậm chí tôi còn luyện được khả năng ‘ngủi’ thấy bạn từ rất xa và ngay lập tức đóng sầm cửa lại. Bạn không còn chút cơ hội nào để đến gần tôi.
Tôi cảm nhận được nhiều bình yên. Tôi thích cái hình ảnh bên ngoài trông đầy tĩnh tại của mình.
Nhưng rồi Bình Yên không ở lại với tôi lâu. Tôi thấy mình bắt đầu bất an. Các Nỗi Sợ và Lo Âu đến thăm viếng tôi ngày một nhiều hơn. Chúng thì thầm từ chuyện vặt vảnh con con đến những chuyện to tát. Có những hôm chúng làm tôi đông cứng khi phải đương đầu với một mối nguy nào đó. Rất nhiều đêm Sợ và Lo Âu đến kể chuyện đêm khuya, nhất định không cho tôi ngủ.
Vào ngày học cuối cùng của khóa học Ontological Coaching tại NewField Asia, cả lớp được chơi trò Samurai. Đây là trò chơi dùng trong chương trình rèn luyện kỹ năng lãnh đạo. Trước khi chơi, chẳng ai được thông báo phải chuẩn bị gì. Điều duy nhất làm ai cũng tò mò là lời dặn của thầy: ‘Quan sát bản thân. Trong trò chơi mỗi người sẽ ‘chết’ vài lần. Các bạn ‘chết’ trong trò chơi này vì lý do gì thì ngoài cuộc sống rất có thể bạn cũng sẽ ‘chết’ vì cùng lý do đó’.
Để tham gia Samurai game, tất cả mọi người phải đồng ý một số điều kiện nhất định: nghiêm túc, không được cười đùa, tuyệt đối im lặng, không được nhìn vào mắt của người hướng dẫn… Cái phòng học ấm áp bình thường mọi ngày bỗng chốc trở thành một chiến trường thật sự. Đèn leo lét, trống đập ầm ầm, vải bay phấp phới, mặt mày ai nấy đằng đằng sát khí. Giọng của các thầy trở nên đầy quyền uy, ma mị hơn bao giờ hết.
Không phải đợi lâu, tôi thấy cả cơ thể mình run bần bật, bắt đầu từ hai đầu gối. Tim đập loạn xạ. Từng hơi thở đến với tôi thật khó khăn. Sợ Hãi đang ở ngay cạnh tôi. Bạn ấy ôm chặt lấy tôi. Lạnh ngắt. Tôi thật sự bất ngờ tự hỏi mình ‘Chỉ là một cái game thôi mà, sao lại sợ hãi đến thế?’
Rồi không hiểu từ đâu tôi thấy hình bóng của Giận ở xa xa. Tôi gật đầu chào bạn và cảm thấy ấm dần. Tôi bắt đầu bình tĩnh lại. Tôi thấy mình can đảm hơn và lấy lại ý chí chiến đấu. Cuối trò chơi, tôi được các bạn trong nhóm công nhận là can đảm xung phong ra chiến trường dù phải ‘chết’ đến mấy lần.
Bài học lớn lớn tôi nhận được: Sống mà không biết Giận thì thật đáng Sợ! 😉
Vài câu hỏi cho những bạn thích suy ngẫm:
- ‘Mối quan hệ’ của bạn với Giận đang như thế nào?
- Cảm xúc của bạn đang dành cho Giận là gì?
- Giận đang giữ vai trò gì trong công việc và cuộc sống của bạn?
Written by Pham Thi Thanh Thao.
#hanhtrinhtuGHETdenYEUTHUONG
Mọi người có thể tìm hiểu thêm về trò chơi Samurai ở đây https://samuraigame.org.