Coaching là gì? Nếu ai hỏi tôi câu này cách đây vài năm sẽ nhận được câu trả lời ngắn gọn, súc tích: ‘Coaching là đặt câu hỏi để người được coach tự tìm ra câu trả lời’. Dõng dạc đầy tự tin vậy thôi chứ trong lòng hoang mang lắm. Lỡ ai đó cắc cớ hỏi nữa là không biết nói gì thêm. Từ nhỏ đến lúc được leo lên các vị trí quản lý có được học coaching là phải làm gì đâu. Một lần nghe sếp dạy: ‘Em phải đặt câu hỏi để lính em trả lời mới gọi là coach’, là âm thầm lụm luôn cất vào làm của.
Vậy mà đùng một cái những người quen Thảo đều bất ngờ khi biết nó đi học và sẽ làm việc trong lĩnh vực coaching. Chữ ‘đùng’ là không nói quá đâu. Chuyển việc thì người ta còn suy nghĩ nhanh nhanh chứ đổi nghề là việc hệ trọng. Vậy mà tôi nói chuyển là chuyển. Quyết định ra tích tắc trong vài tuần sau cái ngày workshop định mệnh, được các đồng nghiệp ngồi cùng bàn nhận xét: ‘Thảo rất phù hợp với coaching vì lý do A, B, C…’ Thật ra giờ tôi cũng không thể nhớ các bạn ấy đã nói những gì. Chỉ nhớ có một bạn đứng hùng biện cả năm phút chứ chẳng chơi.
Và tôi nộp đơn xin nghỉ. Và tôi nghỉ.
Tôi xách ba lô lên, quyết tâm đi phượt một mình. Rời bỏ chiếc xe buýt du lịch lộng lẫy đã che chở mình bao năm qua. Tự nhủ đi ít lâu thấy chán thì về. Các sếp cũng đồng ý. Đồng nghiệp cũ cũng nói vậy. Ai cũng bảo rằng chuyến đi này an toàn lắm, chẳng có gì phải lo. Không được thì về.
Ừ, vậy là tôi phóng xe đi. Không thèm hỏi đường hỏi xá làm chi. Lần đầu tiên được thong dong một mình, tôi sung sướng đến nghẹt thở. Tôi mê mệt đến dại khờ khi nhìn thấy vẻ đẹp hai bên đường, tê tái khi được hít thở bầu không khí không thể nào trong hơn được nữa, lặng người khi được nghe tiếng gió thổi, tiếng chim reo. Cung đường nào đẹp thì rẻ. Góc nào đẹp thì dừng lại chụp ảnh. Dừng bao lâu tùy thích. Chẳng sợ ai hối thúc như hồi còn đi tour.
Càng đi tôi càng bất ngờ, đôi khi choáng váng với những gì đang chờ đợi mình phía trước. Nó quá khác biệt với tất cả những hành trình mà tôi đã trải qua. Ngày xưa có phải lo đi đâu về đâu. Chuyện đó có ‘hướng dẫn viên’ lo. Trời mưa có xe to che chở. Trời nắng có máy lạnh. Đường xốc có nệm êm. Nhiệm vụ của mình là đi theo đoàn. Sếp đi đâu mình đi đó. Sếp bảo làm gì thì làm đó.
Giờ đây sau một hồi lao đi và quyết tâm đốt hết mấy cây cầu ở phía sau, tôi mới được biết rằng ‘đích đến’ nằm đâu đó phía trước, còn đi hướng nào, đi bao lâu để đến nơi thì tôi hoàn toàn mù tịt. Nhưng điều làm tôi bất ngờ nhất là khi nhận ra đường đi và cách thức mỗi ‘phượt thủ’ đang đi không ai giống ai. Mỗi người có một sứ mệnh rất riêng. Không có đường tắt. Không có lối mòn. Con đường người khác đã đi qua chưa chắc mình sẽ đi được. Đi đâu, đi như thế nào là một mật thư mà mỗi người phải tự giải mã. Với tôi, đó không phải là hành trình chuyển hóa con người hay giải cứu thế giới như tôi đã mơ. Nó là hành trình chuyển hóa GHÉT thành YÊU THƯƠNG… chính bản thân mình.
#hanhtrinhtuGHETdenYEUTHUONG
Written by: Pham Thi Thanh Thao.