Cuối năm, dồn dập travel, dồn dập đi học. Một khóa được lên kế hoạch kỹ lưỡng. Một khoá đến bất ngờ như một cái duyên.
Performance Coaching workshop. Lên kế hoạch từ hồi giữa năm. Khóa training của các Thầy/ Cô cũ ở The Work Partnership, tiền thân là NewField Asia (Singapore). Đi học với suy nghĩ ‘Để xem có gì hay’. Mình mới lấy mấy cái bằng đây mà.
Mindfulness Retreat ở Plum Village. Mấy tháng trước đã email book với Làng, rồi nghe có mấy trái bom nổ bên Thái nên không dám đi nữa. Giữa tháng 11 lại nghe một chị bạn sắp đi Plum Village, bảo sẽ được học riêng với một nhóm nho nhỏ, nghe thích quá nên đòi theo. Check lại email, hoá ra là khoá mình đã cancel. Thấy duyên quá nên liều đi luôn. Đi học với tâm thế ‘Để xem có gì hay’ vì mình đã đọc sách của Thầy Thích Nhất Hạnh khá nhiều.
Ngày đầu tiên ở Plum Village, ngồi ở thiền đường rộng thênh thang, ngồi ngay ở rìa bên ngoài để học xong ra cho nhanh. Mắt thì nhìn chăm chú nhưng suy nghĩ vẫn là ‘có gì hay không?’
Không biết sư Thầy đang giảng bài trên kia có đọc được cái suy nghĩ đó mà giảng một đoạn làm mình lặng đi, miệng thì cười (vì xấu hổ):
Hãy học như đất hạn chờ mưa. Học như từng giọt mưa ngấm xuống mặt đất khô cằn. Đừng sợ những kiến thức mình đang học là sai, là không đúng. Hãy cứ thu nhặt tất cả kiến thức tại đây rồi về nhà suy ngẫm và chắc lọc lại. Phải mất nhiều thời gian kiến thức mới có thể làm thay đổi chúng ta.
Ôi sư Thầy đã nói chính xác Nỗi Sợ ẩn sâu bên trong mình: Sợ học nhầm những kiến thức sai! Đó chính là rào cản lớn nhất của bản thân mình khi đến với một khoá học nào đó, hay nghe ai đó chia sẻ kiến thức mới. Mình sợ nghe nhầm kiến thức sai, xong rồi bị tiêm nhiễm rồi tạo thói quen xấu.
Suy ngẫm lại những quan sát trên con đường coaching của mình, khoảng cách giữa việc tiếp nhận kiến thức đến việc thực hành rồi tạo thành thói quen là một chặng đường dài. Chẳng phải các khách hàng của mình phải mất ít nhất vài tuần hoặc vài tháng mới tạo được một thói quen mới hữu ích hay sao?
Từ khoảnh khắc đó, não của mình bắt đầu giãn nở ra, cảm thấy những điều được truyền đạt từ các thầy cô của mình thật thú vị. Điều ngạc nhiên lớn là mình bắt đầu ‘quan sát’ được khá nhiều những đánh giá từ bộ não của mình ‘Cái này đọc rồi mà’, ‘Điều này có đúng không ta?’, ‘Ví dụ này hình như chưa hợp lý’, ‘Sư Cô này trẻ quá, có kinh nghiệm nhiều không?’… Và mình đã mĩm cười cho từng đánh giá trôi đi. Có đôi khi lại còn tự cười nhạo mình ‘Ôi não mình lại đang đánh giá. Haha’.
Nhờ việc quan sát được những dòng đánh giá không hữu ích, cứ liên tục nhảy ra trong não, mà mình đã có những buổi học thật thú vị, thời gian trôi qua rất nhanh và cái ‘túi ba gang’ của mình đã thu nhặt được khá nhiều kiến thức hữu ích.
Nếu bạn gặp khó khăn trong việc tiếp thu kiến thức mới vì cùng một nỗi sợ như mình, hãy thử mẹo này nhé:
- Quan sát những nhận định/ đánh giá của mình. Hỉt thở, mĩm cười và để chúng ra đi.
- Thu nhặt hết những kiến thức được truyền đạt.
- Thử áp dụng kiến thức mới vào thực tế. Chỉ giữ lại những điều mang lại hiệu quả cho mình.
Quan trọng nhất là phải thử bạn nhé!
Written by Thao Pham