Đêm nọ mình đang đếm cừu thì Khổ sở (tạm dịch từ Misery) và Khiếp sợ (tạm dịch từ Terror) ôm gối lếch thếch vào phòng. Hai đứa mặt mày phờ phạc đến tội. Chắc lại suy nghĩ linh tinh rồi khó ngủ đây mà.
“Sao vậy? Hai đứa lại kể chuyện đêm khuya cho nhau nghe rồi không ngủ được phải không?” Mình nhích qua một tẹo cho tụi nó leo lên giường.
Khổ sở méc: “Lần này không phải mình. Khiếp sợ hư lắm. Cả ngày hôm nay nó ngồi hàng giờ tìm đọc số ca bị nhiễm, rồi lên mấy nhóm trên Facebook hóng chuyện người ta hỏi bác sỹ cách chữa bệnh tại nhà. Nó đọc ngấu nghiến rồi tối mang ra kể. Nghe xong thấy cuộc sống buồn thảm và dễ sợ quá sao mà ngủ được chứ. Huhu.”
“Khiếp sợ hư thật. Mai không được đụng điện thoại nữa. Thôi qua đây mình đọc truyện cho nghe.”
Bỏ bầy cừu sang một bên, mình với tay lấy Kindle tìm đọc cuốn The Islander của Mary Alice Monroe. Sách kể về kỳ nghỉ hè êm đềm thật đẹp của ba bạn nhỏ Jake, Lovie và Macon ở đảo Dewees.
…Đến đoạn ổ trứng rùa bị dời đi vì sói tấn công, bọn trẻ lo không biết sói có tìm ra nơi ấp trứng mới không. Bà nội của Jake bảo “Chúng ta phải hy vọng thôi các con. Cuộc sống sẽ ra sao nếu không còn hy vọng.”
Đọc đến đây, chẳng hiểu sao tay mình không lật sang trang khác được, miệng cứ lẩm bẩm: “Ừ, cuộc sống sẽ ra sao nếu không có hy vọng nhỉ?”
“Bạn gọi mình hả?” Hy vọng thò đầu vào phòng chỗ ba đứa đang nằm.
“Không… à mà có đó. Hy vọng, mình thắc mắc, cuộc sống sẽ ra sao nếu không còn bạn trên cõi đời này nữa?”
Hy vọng đẩy cửa bước vào cười toe toét: “Ai nói với bạn là sẽ có lúc cuộc đời này không còn mình nữa? Chuyện này không bao giờ xảy ra nghen. Sự có mặt của mình là quy luật của cuộc sống rồi!”
“Là sao?” Mình hồi hộp.
“Này nhé, bạn có thấy hết đêm tối rồi lại bình minh, giông bão dễ sợ đến đâu rồi cũng trời quang mây tạnh? Cuộc sống của bạn cũng vậy. Hồi bạn mất công việc yêu thích và công ty yêu quý đầu tiên, bạn cứ tưởng như cả thế giới đổ sụp. Bạn khóc ngày đêm. Rồi sau đó bạn tìm được công ty và công việc còn tốt hơn gấp mấy lần. Nhiều năm sau bạn cũng đành buông bỏ mọi thứ lại phía sau và rồi bạn được sống trọn vẹn với lý tưởng của bạn mỗi ngày.
…Cuộc sống giống như một hành trình trekking vượt núi. Khi bạn đến nơi trũng nhất, chỉ cần ráng thêm chút xíu là bạn sẽ trồi lên thôi. Chỉ cần chút xíu nữa thôi. Chẳng có con đường nào khác ngoài việc đi lên cho dù bạn có muốn đi xuống thấp hơn nữa.
…Mình tên Hy vọng nhưng mình không chỉ là Hy vọng. Mình không phải là những ảo tưởng về tia sáng cuối đường hầm trong những giờ phút tăm tối nhất. Mình cũng không phải là những suy nghĩ lạc quan làm cho người ta sống trên mây để quên đi thực tại khó nhọc. Mình chính là quy luật của cuộc sống này!”
Cả cơ thể mình bắt đầu thư giãn. Mi mắt sụp xuống. Trước khi chìm vào giấc ngủ, mình lơ mơ thấy Hy vọng mở cửa phòng để Khổ sở và Khiếp sợ nhè nhẹ bước ra.
Bạn có tin vào Hy vọng?
Thao Pham
ICF Professional Certified Coach
#loveYOURemotions
Reference:
Hope: I believe the future will be better than the present or the past.
Misery: Life is bad.
Terror: I’m certain something horrible is going to happen.
“The Field Guide to Emotions” by Dan Newby and Curtis Watkins.