Lo là một nhà hùng biện đại tài. Hễ tôi hỏi Lo đòi ‘đi phượt’ với tôi làm gì thì bạn có thể kể ra một ngàn lý do với chứng cứ hùng hồn không cãi vào đâu được. 

‘Giúp bạn thành công chứ làm gì. Không nhờ Lo thì hồi xưa bạn có đi thi được được điểm cao không? Mấy bài thuyết trình sếp khen là nhờ mình nhắc bạn luyện tập ngày đêm cả tuần trước đó. Bạn nổi tiếng đúng giờ đúng giấc, ai nấy đều tin tưởng là nhờ Lo chứ nhờ ai. Bạn mà không có Lo thì làm sao có được ngày hôm nay?’

‘Thế có lúc bạn làm mình căng thẳng muốn nổ tung, rồi sự việc có xảy ra tệ hại như bạn nói đâu?’

‘Thì là nhờ mình nói bạn Lo trước rồi nên điều xấu mới không xảy ra. Đó là nhờ công của Lo. Lo nhất định ‘đi phượt’ cùng bạn đó!’

Đúng là Lo luôn có mặt ở tất cả những chiến tích trong quá khứ của tôi. Có một dạo tôi còn tự hào khi mọi người khen mình là người lo xa, luôn lên kế hoạch chu đáo mọi việc. Nhưng Lo đòi ‘đi phượt’ lần này thì có cái gì đó sai sai. 

Lo làm tôi căng thẳng ghê gớm. Trước khi gặp khách hàng, Lo bắt tôi ngồi suy nghĩ ra một tá tình huống, sau đó chuẩn bị sẵn câu hỏi cho từng tình huống một. Lo lẽo đẽo ngồi sát bên tôi nghe ngóng buổi trò chuyện, liên tục nhắc nhở: ‘Tiếp theo bạn hỏi câu số 3 nha. Không không, câu số 5 chứ.’ 

Có một hôm, tôi thấy mình không còn chút niềm vui nào trước một buổi coaching. Tim tôi không còn nhảy loi choi, não tôi không còn tò mò pha chút hồi hộp với những thử thách đang chờ đợi mình phía trước nữa. Thay vào đó tôi thấy mình mệt mỏi và đáng sợ hơn cả là cái suy nghĩ: ‘Không làm công việc này nữa chắc là nhẹ nhõm lắm’. 

Giật mình tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra? Đó là lúc tôi thấy toàn bộ trọng lượng của Lo đè nặng trên hai vai. Chịu hết nổi, tôi gọi Can đảm khóa cửa bỏ Lo ở nhà, mặc cho cuộc nói chuyện sắp tới ra sao thì ra. 

Buổi nói chuyện không có Lo hôm ấy diễn ra ngoài mong đợi. Nó tự nhiên, nhẹ nhàng ngoài sức tưởng tượng. Tôi thấy mình không phải căng thẳng vì phải nhớ những câu hỏi đã chuẩn bị trước đó. Tôi thoải mái trò chuyện với khách hàng như một người bạn. Chỗ nào tò mò thì hỏi. Chỗ nào thấy là lạ thì chia sẻ quan sát của mình. Tâm trí hoàn toàn tập trung vào người đối diện, không còn bị chi phối bởi những nỗi lo. 

Kết quả buổi ấy được mentor đánh giá rất cao và là một trong những cột mốc giúp tôi tiến gần hơn những chứng chỉ quan trọng trên con dường coaching. Thừa thắng xông lên tôi lại dùng Can đảm để không nghe lời Lo mà đi chuẩn bị ngày đêm cho những buổi training, workshop hoặc thậm chí là các bài thuyết trình đi nói trước đám đông.

Điều làm tôi ngạc nhiên về chính mình là nhiều ý hay lại nhảy ra trong lúc trả lời những câu hỏi bất ngờ, không được tiên liệu trước. Chúng hay hơn cả những nội dung tôi phải dày công ngồi chuẩn bị sẵn. Công thức vượt qua Lo của tôi là Can đảm và thật sự tận hưởng từng giây phút gặp gỡ người đối diện. 

Cám ơn Lo đã cho tôi bài học quí: Cái gì dù hữu ích đến mấy, một khi đã trở nên nặng trĩu trên vai thì đã đến lúc cám ơn và chào tạm biệt chúng.  

Vài câu hỏi dành cho các bạn thích suy ngẫm:

  1. ‘Mối quan hệ’ của bạn và Lo đang như thế nào rồi?
  2. Có điều gì bạn đang phải mang vác nặng nề mà chưa dám buông bỏ? 
  3. Bạn sẽ làm gì để thật sự tận hưởng chặng đường bạn đang đi? 

Written by Pham Thi Thanh Thao
#hanhtrinhtuGHETdenYEUTHUONG