Mạo hiểm (tạm dịch từ Adventurousness) là đầu têu trong tất cả những trò lạ lùng mà nó có thể nghĩ ra. Có lẽ nó sẽ chẳng thể sống nỗi nếu thiếu những trải nghiệm đứng tim.
Hôm nọ mới thứ hai đầu tuần mà Mạo hiểm đã đến gõ cửa ầm ĩ. Thấy mình đang cắm mặt vào laptop, nó ào tới lôi mình đứng dậy, hối thúc lấy vali, xếp quần xếp áo, hỏi muốn đi đâu, nó bảo: “Đi đâu cũng được, không ở nhà nữa là được!”
Thứ hai đầu tuần, bạn bè đâu rảnh mà hú. Chuyến này phải đi cùng Mạo hiểm rồi. Ghê thật, hình như nó đã âm mưu từ trước hay sao ấy. Mà đi đâu? Công việc bừa bộn thế này. Thôi Đà Lạt vậy, cho gần. Hai mươi phút đã đặt phòng xong. Giữa trưa đã yên vị trên xe. Tối mịt đến nơi. Sáng mở mắt dậy thấy mình ở một nơi xa. Ngoài cửa sổ, mặt hồ phẳng lặng, gió lành lạnh, xa xa đường đồi uốn khúc đẹp như tranh. Mạo hiểm nhảy tưng tưng:
“Lần này bạn bỏ thói công chúa một taxi, hai taxi đi nha. Đường đồi đẹp thế kia, thuê xe máy phóng vù vù cho sướng”.
Véo một phát, hai đứa đã cỡi xe lên đồi. Một bên là thông, một bên là hồ Tuyền Lâm đẹp mê người. Trong cái sự tĩnh mịch yên bình, mình nghe một đám lao nhao:
Mạo hiểm: “Gió lạnh thích quá, giống như đi nghỉ đông”.
“Ai đó”: Hôm qua mang cái áo lạnh hơi mỏng. Chạy một hồi cảm lạnh là tèo luôn”.
Mạo hiểm: ‘Đường vắng không một bóng người. Phóng xe đã ghê”.
“Ai đó”: “Chạy chậm thôi. Xe mới chưa quen đâu nha”.
Mạo hiểm: “Ôi cái hồ siêu đẹp, muốn rụng tim rồi”.
“Ai đó”: “Nhìn đường, nhìn đường. Lỡ xe lớn đâm ra từ khúc quanh bên dưới thì sao?”
Mạo hiểm: “Góc bên kia quá đẹp. Phải rẻ sang chụp mấy tấm mới được”.
“Ai đó”: “Chỗ đó vắng lắm nha. Không dừng, không dừng!”
Mấy đứa nào dỡ hơi vậy ta? Nhìn ra sau, Lo Sợ đang ôm chặt Mạo hiểm. Mặt hai đứa tái méc.
Sáng hôm sau thức dậy, mình lại tiếp tục leo lên xe máy. Đi lại cung đường làm tim mình tan chảy hôm qua. Hôm nay mọi thứ yên ắng đến lạ. Mạo hiểm mất tích từ sáng sớm. Lo Sợ cũng trốn đâu mất. Chạy một hồi, giọng ai đó thì thầm:
‘Chán rồi, chút trưa về thôi.’
Nhìn sang, Chán đang ngồi vắt vẻo. Mình ngỡ ngàng: “Ủa gì lẹ vậy, mới có hai hôm mà?”
Nó nhún vai: “Cung đường này hôm qua bạn đã lượn tới lui mấy bận. Ban đầu còn bỡ ngỡ chưa quen. Giờ bạn đua nhanh đến nỗi Lo Sợ đu theo bạn còn không kịp, có còn chút thử thách nào nữa đâu mà thú vị”.
Lần đầu tiên mình ngỡ ngàng nhận ra cái chu kỳ lên xuống trên con đường sự nghiệp của mười mấy năm qua. Bao giờ cũng là Mạo hiểm bắt đầu một lĩnh vực, công việc, hay vị trí nào đấy. Háo hức, hăm hở được vài hôm thì Lo Sợ ngày ngày theo mình đến văn phòng vì phải đối mặt với bao nhiêu là thử thách, trách nhiệm và kỳ vọng. Sau chừng vài năm, khi đã có chỗ đứng vững chải, được nhiều người tin tưởng, Chán lập tức khăn gói đòi đến ở chung. Chẳng lẽ nào ở năm 80 tuổi, tóc bạc phơ ngồi nhìn lại, ký ức mình chỉ có Lo, Sợ và Chán thôi sao? Hôm ấy là một ngày trọng đại, mình dõng dạc tuyên bố:
“Lo, Sợ, cảm ơn hai bạn luôn cho mình biết trước những rủi ro đang chờ đợi. Nhưng từ hôm nay, chắc chắn các bạn không được tá túc ở nhà mình. Còn Chán, mình sẽ không dành thời gian rong chơi với bạn. Mỗi khi bạn đến, mình biết đã đến lúc bắt đầu một hành trình mới cùng Mạo hiểm“.
Đó là câu chuyện Mạo hiểm đã giúp mình trải nghiệm.
Lần gần nhất Mạo hiểm rủ rê bạn làm chuyện gì đó là lúc nào?
Bạn học được gì từ trải nghiệm ấy?
Thao Pham
ICF Professional Certified Coach
#loveYOURemotions