#hanhtrinhtuGHETdenYEUTHUONG

Ngạo mạn tin rằng mình giỏi hơn hết thảy mọi người xung quanh. Bạn luôn cho rằng mình biết tất tần tật mọi thứ trên đời. 

Mỗi lần bóng dáng Ngạo mạn thấp thoáng xa xa là Tự nghi ngờ năng lực bản thân lại cuống quít níu áo tôi. Một cách logic, tôi chưa bao giờ nghĩ Ngạo mạn ‘thèm’ đến nhà tôi vì kiêu kỳ như bạn thì làm sao lại thích dây dưa với Tự nghi ngờ năng lực bản thân, cái đứa vẫn hay đeo bám tôi. 

Có một dạo tôi cảm thấy rất mệt mỏi sau một số buổi coaching. Tôi có cảm giác mình phải còng lưng gánh vác toàn bộ sức nặng của những vấn đề hóc búa mà khách hàng mang đến. Tức và Bực lại làm tôi thêm đuối vì chúng méc là khách hàng cứ thong dong hái hoa bắt bướm, rẽ chỗ này, lượn chỗ kia làm cho đường về đích ngày một xa dần. 

Mệt và chán, tôi tìm đọc các bài chia sẻ trải nghiệm của một lão làng đã ‘đi phượt’ trước tôi đến vài chục năm, hiện đang ngồi trong hội đồng cấp chứng chỉ phượt quốc tế. ‘Tư duy không biết’ là cái tựa làm tôi rất tò mò.

‘…Người phượt giỏi là người ‘sẵn sàng không biết’ chuyến đi sẽ dẫn dắt mình đến đâu…’

Bà giải thích rằng phượt thủ không thể biết trước thời gian kết thúc hành trình vì mỗi khách hàng có thể chất và động lực khác nhau. Người khỏe, chăm chỉ luyện tập trước chuyến đi sẽ đi rất nhanh. Người mới tập tành thì không thể nào leo nhanh được. Người có quyết tâm cao có thể đi vài chục km một ngày. Người vừa đi vừa chụp ảnh thì phải mất vài ngày mới đi được vài km. 

Điều này không phải mới với tôi. Tôi đã được dạy từ thầy cô và được nghe các tay phượt chia sẻ kinh nghiệm trước đó. Nhưng có cái gì đó làm tôi cứ ngồi bần thần nhìn chăm chăm vào mấy dòng chữ kia…

‘Thì đúng là ai cũng nên làm vậy mà. Nhưng để trở thành người giỏi nhất, thậm chí giỏi hơn cả những người đã đi trước mình, làm được điều mà chưa ai làm được, bạn phải làm khác đi chứ.’

Ồ thì ra là ‘lời khuyên’ của Ngạo mạn và tôi đã làm đúng y như vậy bấy lâu nay. 

Để tạo được sự khác biệt, tôi tự đặt mục tiêu rút ngắn thời gian về đích. Tôi đã cố gắng làm cho khách hàng về đích nhanh nhất có thể bằng cách hì hục mang vác balô của họ lên vai rồi ra sức kéo họ lao nhanh về phía trước. 

Khi họ về đích đúng thời gian tôi đã hứa, tôi thấy đây là chuyện bình thường. Khi họ không làm được, tôi nghi ngờ năng lực bản thân. Thì ra Ngạo mạn và Tự nghi ngờ năng lực bản thân đã khéo léo xỏ mũi tôi một thời gian mà tôi không hề hay biết. 

Cám ơn bài học Ngạo mạn đã dành tặng tôi. Tôi thay đổi chiến lược: không hứa hẹn với khách hàng thời gian họ sẽ đến đích, nói rất rõ vai trò và nhiệm vụ của mỗi người trong chuyến đi. Ai làm việc nấy, hành trình trở nên dễ chịu, thoải mái. Có hôm tôi chỉ được đi cùng nửa thời gian khách hàng tự đặt ra cho mình, vì bạn ấy đã đến được nơi cần đến ‘mất rồi’. Vui Sướng đã tổ chức ăn mừng vô cùng thịnh soạn cho cả nhà vào ngày hôm ấy. 

Một vài câu hỏi dành cho các bạn thích suy ngẫm:

  1. Có khía cạnh nào trong công việc/ cuộc sống bạn phải khổ sở vì suy nghĩ: Mình phải là nhất?
  2. Lợi ích và tác hại của suy nghĩ đó là gì? 
  3. Bạn sẽ làm gì để không còn phải khổ sở nữa? 

Written by Pham Thi Thanh Thao

#hanhtrinhtuGHETdenYEUTHUONG