Sáng. Mở cửa ra là thơm nức một bầu trời. Thơm từ ngoài sân ùa vào trong phòng khách.
Chẳng biết tối qua tụi rau ăn đêm rồi rủ nhau tắm sương, ngắm sao thế nào mà sáng ra đứa nào đứa nấy thơm tho, lớn lên trông thấy.
Khổ qua bụng tròn lẳn. Dền tranh thủ nhón gót thêm vài phân. Đám cà chua chưa biết ra hoa là gì, toàn lá là lá mà cũng thơm nức mùi cà chua chín mới bổ.
Mình. Chẳng thể nào tập trung chạy bộ cho yên. Chốc chốc phải dừng lại. Nhìn ngắm. Hít hà.
Tần dày lá
Nó không được mình đón về nhà. Họ hàng nó ở trên ban công nhà hàng xóm giáp với miếng sân sau.
Hôm kia, đang lui cui dọn dẹp, chị hàng xóm ới: “Em ơi, ăn rau này không? Chị cho về trồng.”
Mình. Cây này là cây gì. Nhất định không ăn rau lạ. “Em không ăn đâu. Cảm ơn chị!”
Má biết chuyện. “Sao không lấy. Má thích cây tần dày lá đó lắm.”
À thì ra cũng có tên :P.
Vài tuần sau. Nó đã có mặt ở sân sau. Má hớn hở. “Hay thiệt con, có một nhánh rớt xuống thôi mà giờ thành một bụi.”
Ai nói rau không có lỗ tai. Nghe mời cái là nhào qua liền. Chẳng biết ngại ngùng khách sáo. 😛
Lộc vừng
Vừng to béo nhất nhà. Một mình nó chiếm hết khoảng sân. Không chừa ai chút nắng.
Vừng là nơi chim sẻ về ngủ mỗi tối. Sáng ra cả xóm ồn ào tiếng chim. Ai cũng thích. Mỗi tội lúc mưa dông, vừng vui mừng quá mức. Nó cứ lắc lư ca hát cùng mưa gió. Cả xóm đau tim. Sợ vừng đổ ập xuống chùm dây điện trước nhà.
Má biểu vừng phải đi…
Vừng đi. Cái sân nhỏ trước nhà ngập nắng. Rau cỏ phổng phao.
Mình. Thỉnh thoảng cũng nhớ vừng. Mà cũng chẳng cần nhớ lâu. Mấy cái rễ còn sót lại của nó vươn lên bao nhiêu là cành là lá. Cứ ba bốn hôm phải cắt bỏ không thì lại lấn sang rau.
Tết. Má hay đòi mua vạn thọ hoặc sống đời. Mình. “Mua chi tốn tiền má. Tết này chưng mấy nhánh của thằng vừng là đủ trường sinh bất tử.” 😛
Chanh
Nhà thì nhỏ mà quân số có đến nửa tá. Đứa nào đứa nấy cao hơn mái nhà. Không cây nào có trái. Vậy mà cũng được thương. Tình yêu mù quáng nhỉ? ;))
Cơ mà chanh lại đi thương sâu xanh. Vài ba tháng lại mang biếu tặng hết bộ lá. Cứ ngỡ chanh sẽ chết vì tình yêu mù quáng. Sâu thành bướm rồi tụi nó lại xanh tươi.
Mãng cầu. Vứt hạt cái lên. Tưởng chỉ cho chút mát vì nơi ở chỉ là một ụ đất nhỏ. Tết năm rồi cho hơn chục trái. Ngọt muốn rụng răng. Giờ lại đang ra bông.
Trang. Không có hoa má mang nhánh lá xanh lên cúng Phật. Một thời gian rễ trắng mọc đầy bình. Thỉnh thoảng lại ra hoa ngay trên bàn Phật. Hoa tàn mang ra sân cắm lại được thêm một cây trang.
Sâm đất. Lén lút mọc trộm cho má ăn. Ở đâu cũng sống dù là được ở nơi đất thịt hay len lõi giữa mấy hòn sõi trên lối đi.
Sương sâm. Cắt bỏ mấy lần vẫn tiếp tục leo dọc bờ tường. Mua hè. Hai chén sương sâm mỗi ngày là ruột gan mát lạnh.
Đậu bắp. Hết trái. Cắt ngang thân không còn một chiếc là mà vẫn tiếp tục đâm cành ra trái mới.
Ai nói sống đời thực vật là không còn sự sống. Càng mỏng manh, sức sống càng mãnh liệt, phi thường.
Hết ngày rồi đêm. Hết đêm lại đến ngày.
Thao Pham
ICF Professional Certified Coach
Gallup Certified StrengthsFinder Coach
I partner with team leaders to co-create strengths-based cultures