Nuối tiếc (tạm dịch từ Regret) có trí nhớ đại tài. Chuyện xa lắc xa lơ mà nó vẫn nhớ như mới hôm qua. Nhớ rồi mang ra nhấm nhẳng suốt. Lúc nào nó cũng bắt đầu với “Phải chi lúc đó…”, nghe mệt hết cả người.
Lần đầu tiên trồng bí đỏ, mình có biết hoa nào đực, hoa nào cái. Thấy hoa nở là mừng rơn. Sáng sớm mở cửa thấy mấy ẻm vàng ươm chúm chím. Háo hức đợi thấy trái. Nào ngờ chiều xuống cả lũ teo tóp, xẹp lép, nằm xụi lơ. Thất vọng. Từ đó sáng sáng hốt hết cả bọn cho vô nồi. Không chờ đợi gì nữa.
Một sáng đẹp trời mình phát hiện có một em hoa nở rất to. Nó phải gấp rưỡi mấy đứa còn lại. Nhìn kỹ, nhóc này có trái bí con con phía dưới đế hoa. Ồ thì ra hoa cái của bí đỏ cũng giống hoa cái của khổ qua, có sẵn trái con khi vừa mới ra nụ. Hồi hộp hy vọng.
Chờ được hai hôm ẻm cũng xẹp lép rồi cái trái con cũng teo tóp dần. Hôm sau lại có một em hoa cái khác sắp nở. Rồi cũng như chị nó, chẳng đậu trái nào. Google, google. Người ta bảo phải lấy nhụy hoa đực cho vào nhụy hoa cái để nó thụ phấn. Ồ! Hoa đực mỗi sáng vào nồi hết rồi còn đâu. Hai em hoa kia có cơ hội nào để ong, kiến mang phấn hoa đực đến thụ phấn.
Vài ngày sau lại có em hoa cái thứ ba. Khỏi nói em này bụng mang dạ chửa thành công rực rỡ nhờ khả năng mai mối của mình. Bé bí tròn tròn có cái eo thon xanh thẫm gác đầu trên mấy bác sỏi thật dễ thương. Chưa vui được năm phút thì Nuối tiếc nhíu mày:
“Phải chi hôm trước bạn google sớm hơn thì đã được ba trái rồi còn gì”.
Vui bỏ đi, còn mình với cục mệt. Mệt nhiều lần. Mỗi lần ngồi ngắm em bí là Nuối tiếc lại “Phải chi…”.
Hôm khác mình vừa tưới cây xong thì phát hiện bạn muớp con bị vẹo một bên. Nhìn kỹ bạn bị nước từ vòi sen phun vào hơi mạnh nên gãy “cột sống”. Nuối tiếc lại khoanh tay đứng nhìn mình cau có:
“Phải chi bạn tưới bằng cái ca nhỏ là được rồi, cây còn nhỏ xíu mà bạn xịt bằng vòi sen”.
“Nó lớn rồi, có còn nhỏ nhít gì đâu. Tại lá nó mập quá, nên nghiêng một cái là thân nó gãy”.
“Thì bạn phải lường trước chuyện này chứ”.
À ha, hôm nay thì Nuối tiếc lại bảo mình “phải lường trước những tình huống có thể xảy ra”.
Rồi nó lãi nhãi suốt nhất định không đi đâu. Nó ngồi lì chỗ cây mướp con. Hễ mình đi ngang lại réo ầm ĩ, mặc cho việc mình đã lấy thêm đất đắp cho mướp thật vững chải. “Nó sẽ chết, tại bạn đó!”
Mướp con không chết. Nhờ đắp thêm nhiều đất, tro, phân, chăm chút kỹ hơn mà nó mạnh nhất nhì so với những anh em mướp khác trong nhà. Dây bí đỏ sau khi hạ sinh được em bí con thì những nụ hoa cái sau này của nó cũng không nở nữa. Dây bí mẹ cũng không vươn dài ra như chị em xung quanh. Toàn bộ dinh dưỡng hấp thụ được đều dành chăm chút cho đứa con duy nhất của nó.
Nuối tiếc tiu nghỉu bỏ đi. Giờ nó hiểu nó đã tiếc nuối vô ích.
Mình học được… Có những việc cho dù mình có quay lại quá khứ để làm khác đi thì kết quả cũng không đổi. Có những việc ngoài mong đợi xảy ra là để giúp mình có sự chọn lựa tốt hơn. Những gì đến chắc chắn phải đến. Những gì mình đã làm, đã quyết định là những điều mình đã làm tốt nhất trong khả năng, phạm vi kiến thức của mình tại thời điểm đó.
Giờ thì mỗi lần Nuối tiếc đến thăm, mình chỉ cần mỉm cười nhẹ nhàng bảo: “Nuối tiếc, mình nhìn thấy bạn rồi nha” là bạn ấy nháy mắt bỏ đi.
Trải nghiệm của mình với Nuối tiếc là vậy, còn bạn thì sao?
Thao Pham
ICF Professional Certified Coach
#loveYOUREmotions