Hôm trước Plum Village có một post một câu hỏi: Quyển sách nào của Thầy Thích Nhất Hạnh đã làm thay đổi cuộc đời bạn? Trong tích tắc, cuốn Silence với cái bìa thật xinh cùng bao kỷ niệm ngọt ngào lại quay về.
Silence – Tĩnh lặng – một khái niệm hoàn toàn xa lạ với cái phiên bản yêu thích sự bận rộn, luôn tất bật của mình vài năm về trước. Là xa lạ nên mình đã không chọn mua cuốn sách này vì cái tựa. Mình mua vì yêu mến tác giả. Hôm đó mình đi nhà sách Kinokuniya, mua nó về lẫn lộn trong một tá những cuốn sách khác nhưng không đọc. Chồng sách nằm chờ đợi trên bàn làm việc cho đến một buổi trưa Chủ nhật.
Hôm ấy, cuối tuần chẳng phải làm việc gì, nằm nghỉ ngơi trong cái tịch mịch của buổi trưa lặng gió, xa xa là tiếng chim ríu rít thật yên bình mà mình không tài nào chợp mắt được. Đầu nhức bưng bưng như có búa bổ. Những mệt mỏi trong công việc, các mối quan hệ căng thẳng trong công ty liên tiếp ùa về.
Shopping trong những khu mua sắm sang trọng? Trekking ở các khu bảo tồn thiên nhiên? Đạp xe ở bãi biển? Mình chẳng còn tha thiết cái nào vì năng lượng đang ở mức rất thấp.
Lê lết tới bàn làm việc, mình cầm từng cuốn lên xem … bìa =)). Silence có một sức hấp dẫn lạ kỳ. Bìa sách có nền trắng kem tuyết phủ mềm mại, xa xa là những toà cao ốc, những hàng cây màu xám. Nổi bật trên cái nền trắng mờ ảo pha một chút ảm đạm là chiếc ghế công viên màu xanh da trời. Chiếc ghế ở đấy, an bình, vững chải.
Trang đầu tiên của sách ngay lập tức làm dịu cái đầu đặc nghẹt những suy nghĩ của mình. Giọng văn có một sức hút kỳ lạ, đầy tình thương và bình yên quá đổi. Mà chắc cũng có lẽ là cái não vừa đọc, vừa ngạc nhiên tự hỏi: Tác giả là ai mà sao viết đúng póc những gì đang diễn ra trong đầu của mình thế kia? Lần đầu tiên mình nhận ra não mình đang sở hữu một cái RADIO STATION NON-STOP THINKING!
Cái đài phát thanh đó mới vài phút trước đây ra rả hết chuyện nhức đầu này đến chuyện căng não khác. Có làm cách gì nó cũng không chịu im. Nó kể đi kể lại những chuyện đã xảy ra công ty, mang theo vô số những cơn tức giận. Nó còn dự đoán về những tình huống có thể xảy ra, về một tương lai tăm tối cùng với bao nhiêu là lo với sợ. Mình giật mình. Hình như không phải cái đài này mới làm việc hôm nay, nó đã và đang liên tục phát thanh không ngừng nghỉ từng phút từng giây, mọi lúc mọi nơi mà mình chưa bao giờ nhận ra.
Đọc được vài trang. Mình thấy căng thẳng đã dịu bớt ít nhiều. Tò mò. Mình đặt sách xuống và làm theo một hướng dẫn vô cùng đơn giản. Ngồi thẳng lưng trên ghế, hai chân chạm đất, hai tay thả lỏng, nhắm mắt và bắt đầu quan sát hơi thở:
Breathing in, I know I’m breathing in.
Breathing out, I know I’m breathing out.
(In, Out)
15 phút trôi qua trong chớp mắt. Đồng hồ điện thoại reo, mình mở mắt và thấy tâm trí nhẹ hẩng. Cảm giác như ai đó vừa nhấc một tảng đá nặng ra khỏi lồng ngực. Mình mỉm cười sung sướng.
Đó là lần đầu tiên mình được trải nghiệm sức mạnh của TĨNH LẶNG. Khoảnh khắc đó đã để lại một ấn tượng sâu sắc, làm động lực cho mình luôn dành thời gian cho những khoảng lặng trong ngày cho dù là bận cách mấy. Tại thời điểm đó, mình đơn giản chỉ nghĩ rằng việc tập trung vào hơi thở (hay thiền) tốt cho não, cho cái con người luôn có xu hướng sử dụng đầu óc quá nhiều để suy nghĩ như mình.
Là một người quá năng động, mình đã phải bắt đầu với chạy thiền chầm chậm khi tập thể dục mỗi sáng trong công viên; sau đó là đi thiền từ nhà ra trạm xe buýt/ MRT, từ trạm xe đến công ty rồi tranh thủ đi thiền từ phòng họp này sang phòng họp khác. Đến gần một năm sau cái khoảnh khắc diệu kỳ đó mình mới có thể ngồi thiền và vài năm sau đó mới bắt đầu có thể từng chút một cảm nhận được sức mạnh của sự tĩnh lặng từ bên trong.
Mình nhận ra rằng khi có thể làm giảm bớt “các chương trình của đài phát thanh” hay chỉ cần có thể điều chỉnh âm lượng của chúng nhỏ đi một chút là tâm trí của mình trở nên sáng rõ. Mình có thể nghe được nhiều hơn/ thấy được nhiều hơn bản chất của những sự việc đang xảy đến với mình. Insights/ giải pháp cho những vấn đề hóc búa đến một cách tự nhiên mà không cần phải động não gì nhiều.
Khi tâm trí càng tĩnh lặng, mình càng có thêm nhiều an lạc từ bên trong. Cũng hợp lý vì chẳng còn phải liên tục nghe những điều bực bội, tức tối, những suy nghĩ lo sợ, ganh tị, tội lỗi, tự ti, hối tiếc, đau buồn… cả cơ thể và trí não được nghỉ ngơi, thư giản và tận hưởng nhiều hơn những khoảnh khắc thật đẹp của cuộc sống.
Hy vọng quyển sách này cũng sẽ giúp bạn tìm thấy sự tĩnh lặng, an lạc và vững chải từ bên trong.
Thao Pham