Tôi đâm ra ghét Sợ vì Giận không phải là một loại thần dược mà mình muốn uống bao nhiêu cũng được. Nhưng Sợ không hề dễ đối phó như Giận. Sợ hóa trang rất khéo. Mỗi lần tôi tự hỏi ‘Thật ra mình có phải là người hay sợ không nhỉ?’ thì Sợ lại giả làm Xấu hổ kéo tôi ra to nhỏ:

‘Bạn nhìn tự tin, bình tĩnh vậy sao mà có Sợ được chứ. Với lại người ta mà biết bạn có Sợ đi theo là nhục lắm nha.’

Lần nào Sợ cũng thành công cho đến một hôm. Trời xui đất khiến sao đó mà sáng mở mắt dậy quyết định mua vé, đặt phòng. Trưa lên xe. Tối mịt đến nơi. Sáng mở mắt dậy thấy mình ở một nơi xa. 

Quá phấn khích, thuê luôn chiếc xe máy chạy lòng vòng qua mấy con đường đèo quanh co hồ Tuyền Lâm tìm đường ra chợ ăn sáng. Trong cái sự tĩnh mịch yên bình trên cung đường đèo đẹp như tranh vẽ, tôi nghe được cuộc hội thoại thế này:

  • Gió lạnh thích quá, giống như đi nghỉ đông. 
  • Hôm qua mang cái áo lạnh hơi mỏng. Chạy một hồi cảm lạnh là tèo luôn.
  • Đường vắng không một bóng người. Phóng xe đã ghê. 
  • Chạy chậm thôi. Xe mới chưa quen đâu nha. 
  • Ôi cái hồ siêu đẹp, muốn rụng tim rồi. 
  • Nhìn đường, nhìn đường. Lỡ xe lớn đâm ra từ khúc quanh bên dưới thì sao?
  • Góc bên kia quá art. Phải rẻ sang chụp mấy tấm mới được. 
  • Chỗ đó vắng lắm nha. Không dừng, không dừng!
  • Im ngay! Sợ đi chỗ khác chơi!

Sáng ngày hai thức dậy, tiếp tục leo lên xe máy. Vẫn đi lại cung đường làm tim tôi tan chảy hôm qua. Trong cái sự vắng lặng đó, tôi thấy lòng mình yên ắng, rồi đột nhiên: ‘Chán rồi, chút trưa về thôi.’  

Ồ thì ra là tôi đã điều khiển thành thạo chiếc xe đang chạy rồi. Biết rõ khúc cua nào cần chạy chậm, nơi nào có thể tăng tốc. Những điều thực sự thách thức hoặc làm cho mình phấn khích không còn nữa và thế là Chán đòi về. Bạn yêu cầu một sự thay đổi. 

Đột nhiên tôi nhìn thấy hình ảnh của mình năm 80 tuổi. Ngồi trầm tư nuối tiếc, tự hỏi chẳng lẽ nào phần lớn cuộc đời mình phải sống với Sợ và Chán thôi sao? 

Khi mới bắt đầu đi trên một con đường chông gai, mới mẻ thì Phấn khích, Vui Sướng. Chưa kịp hưởng thụ cảm giác được học hỏi, trải nghiệm cái mới thì Sợ dai dẳng, lãi nhãi suốt bên tai. Ngay khi chinh phục hết những thách thức, thực sự trở thành chuyên gia của một lĩnh vực nào đó thì Chán ập tới. Cái vòng tròn Phấn khích (10%) – Sợ (70%) – Chán (20%) chẳng lẽ nào lại là cuộc đời của mình? 

Đó là lần đầu tiên tôi CHẤP NHẬN: MÌNH HAY SỢ! 

Khi tự nói ra được câu này, tôi không thấy Xấu hổ như Sợ đã từng hù dọa mình. Tôi thấy nhẹ nhõm và tràn đầy năng lượng để hành động. 

Tôi quyết định thiết kế cuộc đời mình với những chuyến đi đầy thử thách để có được những cảm xúc mình khao khát: Phấn khích, Vui sướng, Đam mê… Tôi sẽ không cho Sợ phá hỏng những giây phút đó. 

Tôi biết chắc sẽ có lúc mình chinh phục được tất cả những thách thức mình tự đặt ra. Đó cũng là lúc Chán đến nhắc nhở: Hãy bắt đầu chinh phục những điều mới mẻ. Khi Chán còn chưa đến, tôi sẽ tận hưởng từng phút giây trong hiện tại vì mình xứng đáng có được chúng. 

Bài học lớn Sợ đã dạy tôi: Muốn leo ra khỏi vũng lầy, bước quan trọng đầu tiên là phải CHẤP NHẬN mình đang ở giữa vũng lầy. 

Một vài câu hỏi dành cho các bạn thích suy ngẫm:

  1. Cuộc sống sẽ ra sao nếu Sợ bớt viếng thăm bạn?
  2. Có những khía cạnh nào trong cuộc sống bạn chưa dám chấp nhận mình đang ở giữa vũng lầy? 
  3. Bạn sẽ làm gì để bước ra khỏi vũng lầy? 

Written by Pham Thi Thanh Thao
#hanhtrinhtuGHETdenYEUTHUONG