Vui mừng (tạm dịch từ Joy) lúc nào cũng toe toét cười, mắt sáng bừng, nhảy chân sáo, miệng hát líu lo. Vừa nhìn thấy Vui từ xa, chưa biết chuyện gì, thì bạn bè đã được vui lây. Ở bên Vui cuộc sống tràn ngập tiếng cười.

Nếu bạn làm một cuộc phỏng vấn bỏ túi nho nhỏ, chắc hẳn hiếm có ai mà không thích Vui. Vậy mà khi mình kể cho Vui nghe, nó bảo:

“Người ta nói vậy thôi Thảo ơi, mình hay bị cho leo cây lắm. Những lúc đó chỉ có Buồn chơi với mình.”

“Hả?”

“Nhìn đâu xa, bạn đã cho mình leo cây te tua đó thôi.”

“Thiệt hả?”

“Bạn của nhiều năm về trước là đứa nghiện việc. Bạn hay hứa với mình: “Vui ơi, đợi mình làm xong dự án quan trọng này, nhất định mình sẽ đi chơi với bạn”. Ngày nào bạn cũng cắm mặt chạy dự án. Cái này chưa xong hai ba cái khác đã đến. Chẳng mấy lúc nghỉ ngơi. Có lần bạn làm xong dự án lớn, mình đến hỏi “Đi chơi hông?”, bạn bảo: “Cuối tuần nhất định ăn mừng nè”. Đợi đến cuối tuần bạn lại xì-trét nặng vì dự án mới, hết cả vui.

Cái lần bạn lên chức, lần một, lần hai, lần ba. Có lần nào bạn đi ăn mừng đâu. Mấy lúc đó bạn bảo “Được sếp tin tưởng, phải chăm chỉ gấp đôi”.

Rồi bạn nhận được thư khen ngợi của các sếp to thật to, mình hỏi “Ăn mừng không?” bạn nói “Cũng có nhiều người khác được khen vậy lắm, có gì đâu mà vui”.”

Vui bỏ đi. Mình ngồi thẩn thờ. Hèn chi trong ký ức bao năm làm việc với tất cả đam mê ở những công ty mình hằng ao ước, được làm những dự án yêu thích, được các sếp yêu quí, đồng nghiệp thương mà mình chẳng có bất cứ bức hình nào chụp chung với Vui và mọi người cả. Ký ức nếu có là những khoảnh khắc căng thẳng, những vấn đề khó khăn phải đối mặt, những mục tiêu còn dở dang và cả những thiếu sót của bản thân cần khắc phục.

Trong những thời khắc khó khăn, khi phải đứng trước những quyết định quan trọng trên con đường sự nghiệp, bên cạnh mình không hề có Tự tin hay Can đảm mà chỉ có Lo âu và Hoài nghi về chính mình (Self-doubt). Đã có một vài lần mình thậm chí còn không biết phải đi đâu về đâu.

Tự tin là tự mình tin vào năng lực của chính mình. Niềm tin chỉ được xây dựng dựa trên chứng cứ. Chứng cứ phải được tạo nên từ những khoảnh khắc đẹp, vui tươi của chiến thắng, của những giây phút mình thật sự tự hào. Còn mình, cứ chạy mãi, leo mãi mà chưa bao giờ chịu dừng lại để tự công nhận bản thân, tự thưởng cho mình những điều nho nhỏ để tiếp thêm năng lượng trên hành trình dài chinh phục thử thách.

Đó là câu chuyện của mình và Vui nhiều năm về trước. Giờ đỡ nhiều rồi. 🙂

Cuối tuần đã đến, bạn có đang ở bên Vui?

Thao Pham
ICF Professional Certified Coach

#loveYOUREmotions