Có ai còn nhớ kỷ niệm của mình với cuốn Học vần tiếng Việt không? Chẳng hiểu sao mình vẫn nhớ như in cái buổi chiều mưa rỉ rả ngồi trên chiếc giường tre ngóc mỏ đợi anh Hai đi mua sách về.

Chả biết ổng có la cà đâu đó chơi trên đường đến tiệm sách không mà sao thời gian trôi qua như thế kỷ. Mình ngồi nhấp nhỏm không yên. Đến lúc ổng về đưa cho cuốn sách, cục háo hức đang ở trên cổ chạy tọt xuống bụng: “Ủa sao má nói có cuốn này là biết đọc chữ rồi tự đọc truyện một mình được?” Mở sách ra chỉ có tụi chữ nó biết mặt mình chứ mình không biết mặt đứa nào. Buồn thiu cất sách đợi ngày đến lớp.

Rồi cái ngày mình biết hết mặt bọn chữ cũng đến. Mình “phục thù” bằng cách ở đâu có tụi nó là mình tìm đọc cho bằng hết. Bà nội kêu đọc báo cho nội, đọc. Sách truyện dày cộp của các chú, đọc. Báo Tuổi trẻ của ba, đọc. Toàn gặm nhấm sách báo người lớn vì đâu có tiền mua Nhi đồng hay Khăn quàng đỏ. Thích nhất là Tuổi trẻ Chủ nhật có trang truyện ngắn. Đọc rồi mơ ước rồi hì hụi viết, rồi bí mật đi bỏ thư vào cái thùng sắt nằm bên kia bên đường. Chờ mãi chẳng thấy bài được đăng. Chắc mình… quên dán tem. 😛

Với mình được viết là niềm vui. Câu chữ đến với mình không quá khó khăn, chắc nhờ đã xây dựng được mối quan hệ với chúng từ hồi còn bé xíu. Ấy vậy mà mình quan sát thấy chẳng phải lúc nào kêu là chúng cũng đến. Có những hôm ngồi đợi cả buổi trời mà chữ nghĩa trốn đâu mất. Viết câu nào ra cũng thấy dỡ tệ. Càng viết càng chán.

Nhưng rồi cũng có những ngày mà câu, từ, ý tứ cứ tranh nhau tuôn ra trên đầu ngón tay mà chẳng cần chút nỗ lực. Mình vừa viết vừa cười tủm tỉm khi nhìn thấy mặt của những con chữ. Có những câu từ mà chính mình còn phải ngạc nhiên: Ủa hôm qua nặn óc không ra, sao giờ ở đây? Hình như có “ai đó” đang viết hộ. “Ai đó” đã mang lại cho mình niềm vui thời thơ ấu.

Sáng nọ, sau một buổi coaching căng não, mình tắt máy bước ra sân. Bên hiên nhà, mấy cây ngò con trong chậu nghiêng nghiêng sắp ngã vì lớn nhanh quá mà rễ lại chưa bám chặt vào lớp đất xốp bên dưới. Mình mang găng tay, bốc đất, rải đều rồi ém nhẹ vào từng gốc một. Cái cảm giác được chạm vào đất, được chạm vào mấy cái thân bé xíu, mấy cái lá mảnh mai, ngửi mùi thơm thơm của ngò mới lớn bất giác làm tim mình ấm lại. Rồi nghe tim nhảy loi choi, rồi tự nhiên nhăn răng cười như một đứa ngố. Mà ngố thật. Tự nhiên thấy đám ngò đáng yêu đến lạ, thấy nắng trong hơn mọi ngày, chim hót vui hơn, gió mát và thơm hơn hẳn. Nhìn sang, “ai đó” cũng đang chơi với bọn ngò:

“Bạn tên gì? Sao trông bạn vừa lạ vừa quen quá đi mất. Dạo gần đây mình gặp bạn hơi nhiều nha”. Mình ngạc nhiên hỏi.

“Bạn không biết tên mình là phải rồi. Bạn nhầm mình suốt. Khi thì nhầm mình với Náo nức, lúc thì với Đam mê rồi Hạnh phúc. Mình là Yêu. Mình chỉ xuất hiện mỗi khi bạn thật sự trân quý, chăm sóc, nâng niu ai đó/ điều gì đó đơn giản bởi vì họ chỉ là chính họ, mà không mong cầu điều gì khác”.

Ồ, cứ ngỡ tim đập loạn nhịp ở cái tuổi 17 là yêu ai đó. Rồi lại ngỡ cái thuở U30-40 cắm mặt cày bừa sáng tối là yêu công ty. Hóa ra Yêu không tốn sức đến vậy. Yêu rất đơn giản và nhẹ nhàng.

Rồi ngỡ ngàng nhận ra Yêu chính là “thủ phạm” làm lu mờ hết lý trí mỗi khi ra quyết định theo đuổi một lĩnh vực mới. Điều này giải thích tại sao mình luôn thấy bối rối mỗi khi ai đó cảm phục sự can đảm của mình khi quyết định bỏ ngang sự nghiệp mười năm để theo đuổi Coaching. Can đảm có nghĩa là phải tiên liệu hết tất cả rủi ro và dũng cảm dấn thân. Sự thật là mình đã chẳng hề nhìn thấy trước bất cứ rủi ro nào. Mình đơn giản là bước đi theo tiếng gọi của Yêu.

Mình đã Yêu mù quáng nhưng mình không hối tiếc. Vì càng đi mình càng trân quý từng trải nghiệm, biết ơn vì được sống trong từng khoảnh khắc trên hành trình này.

Bạn đã từng Yêu điều gì đó mà không hề nuối tiếc?
Bạn có đang lắng nghe thông điệp của Yêu?

Thao Pham
ICF Professional Certified Coach

#loveYOURemotions

Trích dẫn thông điệp của Yêu:
Love: I cherish you just as you are.
The Field Guide to Emotions by Dan Newby.

Oxford dictionary: Cherish: to love somebody/ something very much and want to protect them or it.